Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1096: Hội Nghị Thánh Địa Bắt Đầu

Toàn thân Lệ Ngõa Chương run rẩy không thôi, nỗi sợ hãi chiếm giữ toàn bộ ánh mắt, không còn dám đối mặt với Mục Lương nữa.

- Thật là đáng sợ, đánh không thắng, sẽ chết...

Lệ Ngõa Chương run lẩy bẩy, bắt đầu nói năng lộn xộn.

- Câm miệng.

Mục Lương lạnh lùng liếc nhìn ba anh em rồi xoay người cất bước đi lên bục cao, vị trí của anh ở nơi đó.

-.....

Lệ Ngõa Chương lập tức im lặng.

Lúc này, Đại Hội Trường lặng ngắt như tờ, không ai dám phát ra bất cứ tiếng động nào, thậm chí là thở mạnh.

Bọn hắn không ngờ thành chủ thành Huyền Vũ bình thường nhìn bình tĩnh ôn hoà khi nổi giận lên sẽ đáng sợ như vậy.

Mục Lương ngồi ở trên bục cao, Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan đứng hai bên phía sau lưng, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

Ánh mắt của Tố Cẩm lấp lóe, gương mặt của cô ấy càng căng chặt.

-....

Bạch Ngọc chớp chớp mắt, thành chủ đại nhân vừa mới nghiến răng phải không?

Cộp cộp cộp...

- Thành chủ đại nhân!!

Y Lệ Y đi lên bục cao, cung kính hành lễ với Mục Lương.

- Ừ, ngồi xuống đi.

Mục Lương gật đầu.

- Vâng.

Y Lệ Y ngồi xuống một vị trí khác, sau đó lấy ra một cuốn sổ trắng và bút chì đặt trên bàn, tiếp theo là một cái Máy Ghi Âm nhỏ.

Cô ấy lật sổ ra, chuẩn bị ghi chép nội dung hội nghị hôm nay.

Y Lệ Y được Mục Lương gọi tới đây để ghi chép giấy tờ, sau khi hội nghị kết thúc, cô sẽ tiến hành đơn giản hoá nội dung hôm nay rồi đăng lên báo.

Y Lệ Y không phải là người duy nhất phụ trách ghi chép hôm nay, các vị quản gia cũng sẽ có trách nhiệm ghi lại nội dung hội nghị.

- Chúng ta có thể bắt đầu chứ?

Bối Nhĩ Liên nhìn về phía Mục Lương.

- Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi, vậy thì bắt đầu thôi.

Mục Lương gật đầu, giọng nói ôn hòa vang vọng khắp Đại Hội Trường.

Anh vừa mới dứt lời, cửa chính Đại Hội Trường chậm rãi đóng lại.

Cùm cụp…

Y Lệ Y ấn xuống tinh thạch trên Máy Ghi Âm, bắt đầu thu tiếng động.

Cô nắm chặt bút chì trong tay, cúi đầu nhìn chằm chằm cuốn sổ trắng.

Đại trưởng lão Ốc Đảo nhìn về phía hai người ngồi đối diện mình, nói:

- Toa Đóa Na các hạ, Tây Phổ Hoa các hạ, mời hai vị phát biểu trước.

- Ngươi nói đi.

Toa Đóa Na ôm Nhã Kỳ, quay đầu nhìn về phía Tây Phổ Hoa.

- Cũng được.

Tây Phổ Hoa chống gậy rồi chậm rãi đứng lên.

Lão nhìn một vòng Đại Hội Trường, trong đây có rất nhiều gương mặt quen thuộc, lần trước, lão đã gặp những người này ở lần Hội Nghị Thánh Địa trước.

- Hội Nghị Thánh Địa lần này được tổ chức sớm hơn, chủ yếu là vì ứng đối thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ sắp sửa bùng nổ.

Tây Phổ Hoa mở lời với một khuôn mặt nghiêm túc.

Lão siết chặt gậy chống trong tay, cao giọng nói:

- Chỉ còn năm mươi mốt ngày nữa là thủy triều Hư Quỷ sẽ bùng nổ, chúng ta phải đoàn kết lại, như vậy nhân loại mới có thể trải qua lần thủy triều Hư Quỷ này với mức thương vong thấp nhất.

-....

Mục Lương co giật khóe miệng, anh cảm giác như mình đang nghe lão hiệu trưởng đọc lời diễn văn cổ vũ trước kỳ thi tốt nghiệp trung học ở kiếp trước.

…………..

Bên trong Đại Hội Trường, các vị thành chủ nhìn chăm chú Tây Phổ Hoa với vẻ mặt không cảm xúc.

Y Lệ Y liếc nhìn Mục Lương một cái, tay viết thoăn thoắt không ngừng nghỉ, tiếp tục ghi lại những gì Tây Phổ Hoa vừa nói.

- Đoàn kết?

Hồ Tiên bĩu môi nhìn các thành chủ khác, sau đó nhỏ giọng thầm thì một câu:

- Chuyện này e là không thể nào đâu.

Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên, một đám đều mang theo mục đích riêng tới đây, như vậy thì làm sao có thể thực sự đoàn kết được?

Anh biết hầu hết mọi người đang ngồi ở đây đều lấy lợi ích là trên hết.

Tây Phổ Hoa nghiêm túc nói:

- Mục đích chúng ta tổ chức Hội Nghị Thánh Địa chính là vì giúp đỡ lẫn nhau, hy vọng mọi người có thể lấy ra tình báo hữu dụng để chia sẻ với tất cả.

- Nhắc đến việc chia sẻ.

Đôi mắt của Băng Lai Khắc lóe lên, quay đầu nhìn về phía Mục Lương trên bục cao.

Hắn bất chấp hỏi:

- Không biết Mục Lương các hạ có thể chia sẻ cho chúng ta phương pháp làm thế nào để giúp lục thực sống sót không?

Mục Lương nghe vậy chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại:

- Cái này thì có liên quan gì tới việc ứng đối thủy triều Hư Quỷ sao?

Băng Lai Khắc trầm giọng nói:

- Đúng là không có, nhưng cũng không sao, nguyên nhân khiến cây xanh khô héo cũng là điều mà mọi người quan tâm.

- Ta cũng không biết nguyên nhân thực vật khô héo.

Mục Lương nhàn nhạt đáp.

Áo Cách Tư Cách hỏi một vấn đề đồng dạng:

- Vậy xin hỏi các hạ, làm thế nào mà thành Huyền Vũ có thể trồng sống nhiều lục thực như vậy?

- Đúng vậy, ngươi mau nói cho chúng ta biết đi, đây chính là chuyện có ích cho tất cả mọi người!

Tân Phong mở miệng phụ họa.

- Đúng vậy, mau chia sẻ phương pháp trồng sống cây xanh đi!!

-.....

Bên trong Đại Hội Trường, càng ngày càng nhiều người tán thành ý kiến này.

Tây Phổ Hoa nâng mi mắt lên, nói với giọng thành khẩn:

- Mục Lương các hạ, nếu như ngươi thật sự có biện pháp giúp cây xanh sống sót thì xin hãy nói cho chúng ta, chúng ta sẽ để phiến đại lục này khôi phục lại màu xanh.

- Thực sự là không biết xấu hổ.

Hồ Tiên cười nhạo một tiếng.

Mục Lương nhàn nhạt nhìn về phía đám người đang hô hào, hờ hững nói:

- Nguyên nhân cây xanh có thể sống sót thời gian dài thật ra rất đơn giản, đó là vì bọn chúng ở thành Huyền Vũ.

- Ý của các hạ là, chỉ có cây xanh bên trong thành Huyền Vũ mới có thể sống sót?

Băng Lai Khắc hỏi lại, trên mặt lộ vẻ hồ nghi.

- Ngươi có thể hiểu theo cách đó.

Mục Lương thuận miệng trả lời.

- Ngươi đừng có mà lừa gạt chúng ta.

Phong Vũ mở miệng chất vấn.

- Mở miệng toàn là dối trá.

Cát Tư thấp giọng cười chế nhạo.

-.....

Hải Điệp ngậm chặt miệng, cô cảm thấy những người này đều đang tìm cái chết, chẳng lẽ mới đây mà bọn họ đã quên mất kết cục của ba anh em Lệ Ngõa Cương rồi sao?

- Những tên gia hỏa không biết sống chết.

Khóe mắt của Kim Phượng nhảy lên.

Mục Lương hất hàm nhìn xuống các vị thành chủ, lạnh nhạt nói:

- Nếu đã không tin thì các ngươi còn hỏi để làm gì?

- Cái này…...

Các thành chủ á khẩu không trả lời được.

- Bớt nói nhảm! Hiện tại mọi người lấy việc ứng đối thủy triều Hư Quỷ làm trung tâm, bắt đầu nghiên cứu thảo luận đi.

Mục Lương lạnh lùng nói.

Chúng thành chủ đưa mắt nhìn nhau, không dám hỏi thêm câu nào nữa, e sợ chọc giận Mục Lương, đến lúc đó kết cục chắc còn thảm hơn ba anh em Cốc Táng.

Một lúc sau, Băng Lai Khắc lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng, nghiêm túc hỏi:

- Muốn đối phó thủy triều Hư Quỷ cần rất nhiều vũ khí và khôi giáp, trong các vị ai có?

- Ngươi muốn bao nhiêu khôi giáp?

Bố Vi Nhân lên tiếng hỏi.

Thứ nổi danh nhất ở thành Bắc Hải chính là Khôi Giáp Thanh Ma, Băng Lai Khắc suy nghĩ một chút, chân thành nói:

- Một ngàn bộ!

- Có thể.

Bố Vi Nhân thanh thúy nói:

- Mỗi bộ khôi giáp năm ngàn khối tinh thạch sơ cấp trung đẳng, ngươi có muốn không?

- Mắc như vậy sao!!

Băng Lai Khắc sửng sốt hô to.

Bố Vi Nhân bĩu môi nói:

- Ngươi không muốn thì thôi.

- Trước, trước lấy cho ta năm trăm bộ đi.

Băng Lai Khắc nhắm mắt nói.

Bố Vi Nhân gật đầu một cái, bình tĩnh nói:

- Được rồi, một tháng sau tới thành Bắc Hải lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận