Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2582: Giao Thức Ăn Là Một Công Việc Rất Lợi Hại.

Mục Lương không có vòng vo, lập tức đi thẳng vào chủ đề:

- Ta gọi các ngươi tới đây là muốn phân phó các ngươi ngày mai đi đại lục cũ, hỗ trợ xử lý Hư Quỷ bên kia.

- Được!

Cầm Vũ không có dị nghị, lập tức đáp ứng.

Tân Tây kinh ngạc hỏi:

- Cần cả ta đi à?

Bà là cường giả Thánh giai, đi đại lục cũ dọn dẹp Hư Quỷ chẳng phải là dùng dao mổ trâu để giết gà sao?

Mục Lương giải thích:

- Đương nhiên, tuy rằng nhóm Vua Hư Quỷ đã bị ta giải quyết nhưng vẫn còn rất nhiều Hư Quỷ cấp cao thực lực mạnh mẽ, vì để phòng ngừa, ta cần ngươi qua đó tọa trấn.

- Được thôi.

Tân Tây không có hỏi sâu hơn, gật đầu đáp ứng.

Mục Lương nhìn về phía Cầm Vũ, bình thản hỏi:

- Cầm Vũ, ngươi mang theo bốn ngàn binh sĩ Lục Quân, muốn dùng vũ khí gì và trang bị gì?

Anh cần binh sĩ thấy máu một lần, có thể nhân dịp này để huấn luyện thực chiến cho bọn họ.

Cầm Vũ suy nghĩ một chút rồi nói giọng điệu nghiêm túc:

- Ngoại trừ trang bị tiêu chuẩn của binh sĩ Lục Quân thì ta xin mang theo hai mươi kiện linh khí đại pháo, đạn nổ, vũ khí Phong Cấm, vũ khí tiêu diệt....

- Được, chút nữa ngươi viết một phần báo cáo xin phép sử dụng đưa cho ta.

Mục Lương gật đầu đáp ứng.

Lục Quân muốn điều động vũ khí trang bị cần viết báo cáo xin phép sử dụng, một mũi tên hay một viên đạn bắn ra đều cần phải được ký lục rõ ràng, đây đều là vũ khí với lực sát thương khổng lồ, cho nên cần đăng ký lý do sử dụng và hướng đi của chúng trong danh sách.

- Vâng!

Cầm Vũ lên tiếng, lấy ra giấy bút chuẩn bị viết báo cáo xin phép sử dụng.

Tân Tây nhìn Cầm Vũ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nữ nhân này còn có khả năng hơn trong tưởng tượng của mình.

Không bao lâu, Cầm Vũ đưa giấy xin phép sử dụng cho Mục Lương.

Anh nhìn từ đầu tới đuôi, sau khi xác định không thành vấn đề mới lấy ra con dấu chuyên dụng của quốc vương, đóng ấn hoàn thành phê duyệt, cho phép Cầm Vũ đi kho quân dụng điều động vũ khí trong danh sách.

- Được rồi, các ngươi đi chuẩn bị đi, sáng sớm ngày mai xuất phát.

Mục Lương nhìn về phía hai người Tân Tây và Cầm Vũ.

- Vâng.

Cầm Vũ và Tân Tây đứng lên, cúi chào Mục Lương lần nữa mới xoay người lần lượt rời đi.

………

- Đông đông đông ~~~

Tiếng Chuông Huyền Vũ du dương vang lên, hiện tại đã là mười tám giờ, bầu trời dần biến tối.

Khắc Lai Mạn nghiêng tai lắng nghe, sau khi đếm đủ số tiếng chuông mới thở phào một hơi, trên tay cô còn có một phần thức ăn, đưa xong là có thể trở về Trung tâm Huyền Vũ ăn tối, cô tự cổ vũ bản thân một câu:

- Đây là đơn hàng cuối cùng, đưa xong là có thể nghỉ ngơi rồi.

Sau khi ăn tối xong thì nàng và Tây Ni có thể đến lớp học ban đêm học biết chữ, tính toán thời gian chắc sẽ đến kịp.

Nghĩ tới đây, Khắc Lai Mạn đạp xe nhanh hơn một chút, vội vã chạy tới tòa nhà thứ mười hai, Đường Giáp Thứ Nhất.

Khi cô giao thức ăn xong xuôi, cầm hai đồng tiền boa rời đi thì tình cờ gặp Tây Ni từ một con đường khác đạp xe tới.

- Tây Ni, ngươi cũng giao thức ăn xong rồi à?

Khắc Lai Mạn vui vẻ phất tay.

Khắc Lai Mạn cười tươi như hoa nói:

- Ừ ừ, ta vừa mới đưa xong, chúng ta trở về thôi.

Tuy bận rộn cả ngày nhưng tâm trạng của cả hai đều vui vẻ vô cùng, tiền boa trong túi rất khả quan.

Hai người nhìn nhau cười, điều khiển xe đạp ba bánh chạy về phía Trung tâm Huyền Vũ.

Trên đường đi, Khắc Lai Mạn quay đầu hỏi:

- Hôm nay tiền boa của ngươi có bao nhiêu?

- Chắc khoảng hai mươi đồng.

Tây Ni thanh thúy nói.

Khắc Lai Mạn hơi nhướng mày, kinh ngạc nói:

- Vậy là ngươi nhiều hơn ta một đồng rồi.

Tây Ni đắc ý nói:

- Bởi vì miệng của ta ngọt nha, những nữ quý tộc lớn tuổi kia rất thích được khen ngợi, ta nói vài câu thì các cô ấy đều vui vẻ cho thêm chút phí chạy chân.

Ngày hôm nay, cô gặp ai cũng khen một vài câu, nữ quý tộc có mắt đẹp thì khen dung mạo, dung nhan hơi kém chút thì khen khí chất, hai thứ này cũng không có thì khen tóc đẹp hoặc giọng nói êm tai, thể nào cũng có một câu khiến khách hàng vui vẻ.

- Xem ngươi vui vẻ chưa kìa.

Trong mắt của Khắc Lai Mạn hiện lên ý cười.

Tây Ni ngây thơ nói:

- Ta không vui sao được, đây chính là hai mươi đồng đấy, có thể ăn mấy phần bánh cuốn nha!

- Phải phải phải, ngươi nói đúng.

Khắc Lai Mạn cười gật đầu.

Hai người trò chuyện, bất tri bất giác đã đến Trung tâm Huyền Vũ.

Các cô Hạ Nhất Nặc nhận lấy tiền ăn, sau khi kiểm kê thì thu hồi lại, phất tay để hai người rời đi.

Khắc Lai Mạn nắm tay Tây Ni vui vẻ đi nhà ăn nhân viên lầu hai thưởng thức cơm tối.

Khi hai người đang ăn cơm thì vẫn còn cầm hiến pháp vương quốc Huyền Vũ, nếu các cô muốn sống yên ổn ở vương quốc Huyền Vũ thì phải biết được luật pháp ở nơi đây, nếu không thì lúc nào đó phạm pháp mà bản thân lại không hề hay biết.

Thứ mà Khắc Lai Mạn xem đầu tiên chính là quy tắc giao thông, mỗi ngày các cô đều phải cưỡi xe đạp ba bánh đi giao thức ăn, cho nên phải thuộc nằm lòng quy tắc giao thông mới được.

Tối hôm qua, ở lớp học ban đêm, hai người đã năn nỉ lão sư dạy nhận biết chữ đọc một lượt quy tắc giao thông cho các cô nghe, hiện tại có thể nhớ đại khái nội dung.

- Những chữ này có nghĩa gì thế?

Tây Ni nhức đầu nói.

Khắc Lai Mạn đề nghị:

- Nếu không nhận biết thì trước hết cứ nhớ kỹ đi, đợi buổi tối gặp lão sư lại hỏi thăm sau.

- Ừ ừ, ngươi nói đúng.

Tây Ni lên tiếng, vừa đọc hiến pháp vừa lùa cơm vào miệng.

Sau hai mươi phút, hai người ăn uống no đủ rời đi Trung tâm Huyền Vũ, dắt tay đi tới lớp học biết chữ dành cho người lớn.

Khắc Lai Mạn tán gẫu:

- Nghe nói tối hôm nay lão sư dạy chúng ta tên là Y Lệ Y đấy.

- Ừ ừ, ta cũng nghe nói tới, có vẻ là một người rất lợi hại.

Tây Ni gật đầu một cái, đây là lời đồn đãi nàng nghe được từ những người học chung lớp với mình.

- Ta đột nhiên có chút chờ mong.

Ánh mắt của Khắc Lai Mạn lấp lóe.

Hai người nhìn nhau cười rồi cất bước đi về phía Trường Học.

Khi cả hai đi vào Trường Học, tìm được lớp học biết chữ dành cho người trưởng thành thì bên trong đã có rất nhiều người, các cô tiến vào ngồi ở vị trí tối hôm qua, chờ đợi lão sư đến.

Có người mới tới nhìn về phía Khắc Lai Mạn và Tây Ni, tò mò hỏi:

- Các ngươi làm nghề gì thế?

Lớp dạy học biết chữ dành cho người trưởng thành được mở vào thời gian cố định, nhưng học sinh thì không có cố định, không ít người muốn học biết chữ, nhưng có đôi khi buổi tối phải tăng ca hoặc có việc gấp thì sẽ không thể tới lớp mỗi ngày được.

Khắc Lai Mạn thanh thúy đáp:

- Chúng ta đi giao thức ăn ở Trung tâm Huyền Vũ.

Người nọ sửng sốt một chút, lặp lại:

- Đi giao thức ăn?

Khắc Lai Mạn gật đầu nói:

- Đúng rồi, Hạ Nhất Nặc đại nhân nói như vậy đấy, cô ấy còn nói đây là nghề nghiệp do bệ hạ chế định.

- Nghe có vẻ rất lợi hại.

Nam nhân nọ kinh ngạc cảm thán.

- Không có đâu, thật ra nội dung công việc rất đơn giản.

Tây Ni thanh thúy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận