Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2580: Ta Muốn Ngươi.

Hi Bối Kỳ vội vã hít sâu mấy hơi, lấy dũng khí đẩy ra cửa thư phòng, thấy Mục Lương vẫn còn lật xem văn kiện, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng.

- Có chuyện gì vậy, đã trễ thế rồi mà ngươi còn chưa ngủ sao?

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.

- Ta muốn... Ngươi.

Hi Bối Kỳ buột miệng nói, nhưng mới vừa thốt ra thì trong lòng cô đã hối hận.

………

Mục Lương nhìn chăm chú vào Hi Bối Kỳ, bên tai vẫn còn quanh quẩn lời nói vừa rồi của cô gái Ma Cà Rồng, cô ấy muốn mình?

Khuôn mặt xinh đẹp của Hi Bối Kỳ đỏ bừng, lắp bắp giải thích:

- A, không phải, ta nói sai rồi, ngươi coi như chưa nghe cái gì hết!

- Ừ, vừa rồi ta chưa nghe gì cả.

Trong mắt Mục Lương lóe lên ý cười.

Hi Bối Kỳ sửng sốt một chút, hồ nghi hỏi:

- Ngươi thật sự không nghe được gì sao?

- Nếu ý của ngươi là câu “Ta muốn ngươi” thì ta nghe được.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười.

- A, quả nhiên là ngươi đã nghe được!

Hi Bối Kỳ giơ tay lên che mặt, ngăn trở ánh mắt không đối diện với anh.

Mục Lương buồn cười hỏi:

- Trễ rồi không ngủ, đặc biệt tới đây gặp ta để nói lời này à?

- Không phải, ta ngủ không được.

Hi Bối Kỳ thở dài nói.

- Ngủ không được? Đây là di chứng lưu lại sau khi cơ thể bị thương sao?

Mục Lương chợt thay đổi thần sắc nghiêm túc.

Hi Bối Kỳ lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Chắc không phải....

Lúc này cô gái Ma Cà Rồng rất phiền muộn, cô đâu thể nói là bởi vì giọt máu của Mục Lương khiến mình không thể khống chế nỗi lòng, mới đưa đến hiện tại ngủ không được.

- Qua đây, ta lại kiểm tra một chút.

Mục Lương trầm giọng nói.

- Vâng!

Hi Bối Kỳ ngượng ngùng gật đầu, chờ đến khi cô phản ứng lại thì đã đứng ở trước mặt Mục Lương.

Trong lòng của cô gào thét, không nên đứng quá gần Mục Lương, nếu không nàng sẽ không thể khống chế được mà nhào tới anh.

Ngay sau đó, Mục Lương vươn tay nắm lấy cổ tay của cô gái Ma Cà Rồng, ý thức xâm nhập cơ thể của cô, kiểm tra bệnh tật có thể tiềm tàng bên trong.

- Cô lỗ ~~~

Hi Bối Kỳ nuốt nước miếng một cái, đôi mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm Mục Lương, lông mi nhỏ dài run rẩy.

- Cơ thể không có vấn đề, tại sao ngươi lại ngủ không được chứ?

Mục Lương nghi ngờ hỏi.

Ngay sau đó, cô gái Ma Cà Rồng nhào tới ôm đầu của hắn, bị hơi thở của thiếu nữ phả vào mặt.

- ...

Đôi mắt của Mục Lương trợn to, nhìn chăm chú vào đôi mắt vàng óng gần trong gang tấc, muốn nói chuyện lại bị chặn miệng.

Trong lòng Hi Bối Kỳ kinh ngạc thốt lên, nhưng tay lại không chịu buông ra gò má của Mục Lương.

Không biết qua bao lâu, Mục Lương nhận thấy cô gái Ma Cà Rồng dường như quên mất việc hít thở mới vội vàng kéo nàng ra.

- Hộc hộc ~~~

Hi Bối Kỳ hô hấp từng ngụm, theo bản năng nhấp môi dưới, ngước mắt đối diện với đôi mắt đen nhánh cười như có như không của Mục Lương, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ hơn.

- A, ta, chuyện này...

Cô há miệng, nói lắp bắp không được một câu trọn vẹn.

Mục Lương hơi nhướng mày, ôn hòa hỏi:

- Hiện tại đã ngủ được chưa?

- Ta không biết.

Hi Bối Kỳ đỏ mặt cúi đầu.

Lúc này, trái tim cô đang đập liên hồi, nhưng trong lòng lại mừng thầm không thôi, cô làm ra chuyện mắc cỡ như vậy mà Mục Lương không có chán ghét, điều này khiến cô vui vẻ vô cùng.

Mục Lương lật tay một cái, lấy ra một bình lưu ly đưa cho cô gái Ma Cà Rồng, bình thản nói:

- Đây là Phấn Hoa Mê Man, có thể giúp ngươi ngủ ngon giấc.

- Vâng, vậy ta trở về phòng đây.

Hi Bối Kỳ tiếp nhận bình lưu ly rồi chạy như trốn rời khỏi thư phòng.

- Phanh!

Cửa thư phòng bị đóng sầm lại, trong thư phòng khôi phục sự an tĩnh.

Mục Lương giơ tay lên vuốt cằm, không ngờ cô gái Ma Cà Rồng lại bạo dạn như vậy, khiến anh không có thời gian để phản ứng lại.

- Nhưng mà lá gan lại nhỏ hơn so với trước đây.

Anh cảm thấy buồn cười, nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ Hi Bối Kỳ, lúc đó tính tình của cô không giống như bây giờ.

Mục Lương nhẹ nhàng gõ ngón tay lên trên mặt bàn, chóp mũi còn lưu lại một chút mùi thơm cơ thể của cô gái Ma Cà Rồng, anh giơ tay sờ chóp mũi, cầm giấy bút lên tiếp tục công việc.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan mặc đồ ngủ bước vào, mái tóc dài màu xanh nước biển xõa tung ở trước người, cả người tản ra khí chất mê người.

- Sao ngươi thức dậy rồi?

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cô, mang trên mặt kinh ngạc.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ta muốn uống nước, tình cờ thấy Hi Bối Kỳ chạy ra từ đây cho nên tới hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì?

Cô vừa mới bước ra Thiên Điện thì chạm trán cô gái Ma Cà Rồng đang đỏ bừng mặt, thiếu nữ thậm chí không lên tiếng chào hỏi mà chỉ cắm đầu vội vã rời đi.

Mục Lương giải thích:

- Cô ấy ngủ không được, cho nên tới đây lấy chút Phấn Hoa Mê Man.

- Chỉ là như vậy thôi sao?

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan chớp chớp.

- Đúng vậy, nếu không thì cô ấy đến đây làm gì chứ?

Mục Lương buồn cười hỏi lại.

Nguyệt Thấm Lan uốn éo đi tới trước mặt Mục Lương, đôi mắt đẹp quan sát anh, xác định quần áo vẫn còn chỉnh tề mới gật đầu một cái.

- Còn ngươi thế nào, tại sao không đi ngủ đi?

Cô đổi sang chủ đề khác.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Sắp rồi, khi nào viết xong phần kế hoạch này thì ta sẽ đi ngủ.

- Rất vội à?

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi.

- Không phải, chỉ là ta đột nhiên nghĩ tới thôi.

Mục Lương lắc đầu một cái.

- Cái kia hãy nghỉ ngơi đi, đợi ngày mai lại viết.

Nguyệt Thấm Lan nói rồi vươn tay vòng qua cổ của Mục Lương.

Ánh mắt của anh lóe lên, đối diện với đôi mắt nhu tình của cô gái ưu nhã, hầu kết không khỏi trượt lên xuống.

- Ừm.

Anh lên tiếng, đứng dậy bế Nguyệt Thấm Lan nhanh chóng cất bước đi về phía phòng nghỉ.

- Ha ha ha ~~~

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, cho đến khi bị Mục Lương đặt lên trên giường lớn mềm mại, thể xác và tinh thần chậm rãi vui vẻ.

Bên kia, Hi Bối Kỳ trở lại Thiên Điện của mình, đóng cửa phòng lại rồi nhào đầu vào trên giường lớn, mặt chôn trong gối nằm, điên cuồng la to.

- A.. A.. A.. A ~~~

Hai lỗ tai của cô đỏ bừng, tim đập liên hồi như trống trận, lúc này trong đầu cô toàn là cảnh tượng vừa mới phát sinh bên trong thư phòng.

Qua một hồi lâu, cô gái Ma Cà Rồng mới xoay người lại, thẫn thờ nhìn lên trên trần nhà.

Hi Bối Kỳ nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Lá gan của ta cũng quá lớn rồi....

Cô không ngờ ngay lúc đó bản thân lại làm ra hành động như vậy, lúc này bình tĩnh lại mới cảm thấy mình giống một tên biến thái.

Thiếu nữ lại ngẩn người một hồi lâu, sau đó lại chôn mặt vào trong gối đầu.

- Không biết Mục Lương có chán ghét ta vì chuyện này không?

Hi Bối Kỳ buồn bực lẩm bẩm.

Sau đó, cô lại lật người, nói với giọng điệu không xác định:

- Chắc không ghét, lúc ta đi thì hắn vẫn còn mỉm cười mà.

Nhịp tim của cô gái Ma Cà Rồng dần dần khôi phục bình thường, ánh mắt rơi vào bình lưu ly đặt ở tủ đầu giường, bên trong chứa Phấn Hoa Mê Man có thể khiến người ta ngủ ngay lập tức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận