Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3571: Chấp Pháp Câu Cá? (2)

Hồ Tiên nhìn về phía nam nhân, hỏi:

- Mục Lương, mấy ngày nữa sẽ chính thức bán điện thoại di động ma huyễn, hiện tại sản xuất được bao nhiêu rồi?

- Hai mươi ngàn, nhóm xuất hàng đầu tiên hẳn là có thể được ba mươi ngàn bộ.

Mục Lương bình thản nói.

Ngày hôm qua hắn đã đi một chuyến đến nhà xưởng sản xuất điện thoại ma huyễn, sau khi nhà xưởng tăng thêm công nhân thì tốc độ sản xuất điện thoại ma huyễn đã nhanh hơn không ít, một tháng có thể hoàn thành mục tiêu ba mươi ngàn chiếc.

Trong khoảng thời gian này hắn lại đưa đi mười kiện ma cụ khắc hoạ pháp trận mới đến nhà xưởng sản xuất điện thoại di động ma huyễn.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Vậy là tốt rồi, chờ ba mươi ngàn chiếc điện thoại di động ma huyễn xuất hàng, thương thành trực tuyến sẽ chính thức khởi động.

Hồ Tiên vươn tay nhéo nhéo má con gái, cười nói:

Mục Phương Tiên vội vàng gật đầu.

- Mẹ lại phải bận rộn rồi à?

- Tốt nha -

- Tốt.

Hắn muốn con gái và cô gái đuôi hồ ly bồi dưỡng tình cảm, đây là điều rất quan trọng, có lợi đối với sự trưởng thành về thể xác và tinh thần khỏe mạnh của con gái.

Mục Lương gật đầu nói:

Mục Lương dặn dò:

Hồ Tiên cười quyến rũ.

- Ừm, để cho người phía dưới chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời đăng báo phương diện đưa vào hoạt động bất cứ lúc nào.

- Nếu như Từ Từ không nỡ bỏ mẹ thì cùng mẹ đi làm việc đi.

- Vâng.

Mục Phương Tiên ngẩng đầu chăm chú nhìn mẹ.

Ba Phù ngoan ngoãn đáp một tiếng.

- Để cho Ba Phù đi theo ngươi, khi nào bận rộn thì bảo nàng ấy chăm sóc Từ Từ.

Bình thường Hồ Tiên đều ở trong phòng làm việc, con gái ở đó sẽ rất an toàn, lúc nàng ấy ra ngoài có thể để Ba Phù chăm sóc thay.

- Không đi công viên chơi à?

- Cha, ta có thể theo ngươi sao?

Hắn mềm mại nói.

Mặc dù thân phận và địa vị của nàng không giống người bình thường, nhưng cũng là một người mẹ, giống như đại đa số các bà mẹ trên đời, một nửa thể xác và tinh thần của nàng đều đặt vào trên người con cái.

-...

Hồ Tiên không có dị nghị, lúc làm việc nàng cũng thường xuyên nhớ tới con gái, sẽ nhớ nàng đang làm cái gì, có ngoan ngoãn ăn cơm hay không.

Nàng vỗ vỗ tay con trai, ưu nhã nói:

Trong mắt Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, con trai vẫn là quá non nớt.

Trên mặt Mục Cảnh Lam lại lộ ra vẻ xoắn xuýt.

Mục Cảnh Lam nghe vậy thì nhìn về phía Mục Lương, hỏi:

Mục Lương tiếp tục nói:

- Đi theo ta ra ngoài, không có đồ ăn ngon cũng không có thời gian nghỉ trưa đâu đấy.

Hôm nay hắn phải đi dò xét các toà Vệ Thành cùng với Nguyệt Thấm Lan, không phải đi đường thì là ở trong phòng họp Cục Quản Lý, trước khi trời tối sẽ không trở về cung điện.

Bộ dáng của hắn là đứa bé, lời nói lại chững chạc đàng hoàng, làm cho Nguyệt Thấm Lan có chút buồn cười, có phải con trai trưởng thành quá sớm hay không.

- Cha, ta đi Khu Vui Chơi trước, sau đó lại đi theo cha.

Nghe vậy, trên mặt Mục Cảnh Lam lộ ra vẻ xoắn xuýt, hết nhìn Nguyệt Phi Nhan một chút rồi lại nhìn về phía cha đầy ý cười trên mặt.

Mục Lương cười hỏi.

- Được rồi, đừng quấy rầy cha công tác, đi với tỷ tỷ đến Khu Vui Chơi đi, chờ ngươi lớn hơn mấy tuổi là có thể hỗ trợ.

- Tốt.

Mục Cảnh Lam ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng vẫn là thích đi ra ngoài chơi hơn.

- Đúng vậy, đi theo ta đi, công việc không có gì vui cả.

Nguyệt Phi Nhan vui vẻ ra mặt nói.

Nàng rất thích đứa em trai này, vừa mềm mại vừa đáng yêu, nhất là khi hắn gọi tỷ tỷ, nàng ước gì có thể xoa nắn hắn một trận.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía con gái, ưu nhã nói:

- Dạo gần đây ngươi nghỉ ngơi hơi nhiều thì phải.

- Mẹ à, bên căn cứ Không Quân không có chuyện gì, tháng này ta được nghỉ ngơi hai ngày, tháng sau không được nghỉ đâu.

Ny Cát Sa hỏi với vẻ mặt tội nghiệp.

- Mang ta theo với, được chứ?

- Ta muốn đi xem phim rồi lại đi mua quần áo...

Ngải Lỵ Na bẻ ngón tay đáp như thuộc nằm lòng:

Hôm nay cô gái tóc hồng được nghỉ phép, đây là lần đầu tiên nàng nghỉ ngơi trong gần nửa tháng nay.

Ny Cát Sa nghiêng đầu hỏi.

- Vậy ngươi từ chức đi.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan híp lại.

- Hì hì, ta nói giỡn thôi mà.

Nguyệt Phi Nhan cười gượng mấy tiếng, vội vã vùi đầu ăn cơm.

Ngôn Băng, Ngải Lỵ Na và những người khác đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều có ý cười.

Bữa sáng kết thúc trong tiếng cười nói vui vẻ.

Mục Lương, Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt dưới sự bảo hộ của hộ vệ Trung Ương đi xuống tầng một, bước qua Cửa Không Gian Truyền Tống đến Vệ Thành.

Ba Phù thì bế Mục Phương Tiên đuổi theo Hồ Tiên đến Thành Buôn Bán Sơn Hải.

- Ngải Lỵ Na, hôm nay ngươi định làm gì thế?

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp mắt đỏ.

- A, làm ruộng nghe có vẻ cũng không tệ.

- Ừm, đừng giảm bớt tu luyện, nếu như bị cấp dưới vượt qua thì ngươi đi làm ruộng đi.

Nguyệt Thấm Lan hời hợt nói:

Tháng sau sẽ đến phiên Hi Bối Kỳ nghỉ ngơi, cho nên mấy ngày nay nàng mới có thể rảnh rỗi.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi giải thích.

- Ta nhớ hôm nay ngươi có nhiệm vụ thì phải?

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na híp lại.

Ny Cát Sa cười tươi như hoa trả lời:

- Có chứ, đi bắt trộm trên đường, vừa vặn có thể theo ngươi ra ngoài đi dạo.

Gần nửa tháng nay trong Chủ Thành xuất hiện gần hai mươi vụ án móc túi, bên phía Tuần Cảnh Vệ không bắt được người, cuối cùng chỉ có thể nhờ người của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh hỗ trợ xử lý.

Ngải Lỵ Na nháy mắt nói:

- Vậy tốt nhất là ngươi ăn mặc giàu có một chút, để những người đó xuống tay với ngươi.

- Đương nhiên, ta đã chuẩn bị xong cả rồi!

Ny Cát Sa nói xong lấy ra một túi da thú, một xấp tiền đồng Huyền Vũ lộ ra ngoài miệng túi, có ít nhất ba mươi tờ mệnh giá một trăm đồng.

- Đây chính là chấp pháp câu cá mà Mục Lương nói à?

Ngải Lỵ Na chớp chớp mắt hồng nhạt.

Trên phố buôn bán khu đông thành Chủ Thành.

Ny Cát Sa và Ngải Lỵ Na vai kề vai đi về phía trước, mục tiêu là trung tâm mua sắm lớn ở khu đông thành, nơi đó có Rạp Chiếu Phim.

Trên mặt Ny Cát Sa kéo ra một nụ cười cứng ngắc, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi:

- Ngải Lỵ Na, như vậy thật sự không quá lố sao?

- Không đâu, nếu như là chấp pháp câu cá thì đương nhiên phải quán triệt rốt cuộc rồi.

Ngải Lỵ Na khẽ hất hàm, khuyên tai khoa trương trên lỗ tai đung đưa qua lại.

Trên đường đi, tầm mắt của mọi người liên tục dừng ở trên người hai nàng, cũng không ít người đi qua còn ngoảnh đầu nhìn lại.

- Nhưng mà...

Ny Cát Sa mím môi một cái, nhìn bộ váy dài màu đỏ trên người, còn có vật phẩm trang sức khoa trương, rơi vào trầm tư.

Hai người đều mang giày cao gót cao năm centimet, trên tay, cổ, lỗ tai đều đeo trang sức, liếc nhìn một cái liền biết là đồ vật đắt tiền.

Hai người còn đeo túi xách, cố ý không kéo hết khoá kéo, lộ ra một xấp đồng Huyền Vũ thật dày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận