Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2684: Ma Pháp Trận Sao Chép

Ly Nguyệt phụ trách bộ môn tình báo, trong đó có việc thu thập các loại sách vở ở hai bên đại lục, cứ cách một đoạn thời gian sẽ chở về Khu Vực Trung Ương, sau khi phân loại xong sẽ đưa đến thư phòng.

Khi Mục Lương rảnh rỗi sẽ đọc một vài quyển giết thời gian.

Hắn lấy một quyển sách khá dày từ trên giá sách, mở ra rồi chăm chú đọc.

Trên giá sách phần lớn đều là sách cổ, có quyển đã bị tổn hại nghiêm trọng, chữ viết mơ hồ như ẩn như hiện, thậm chí là thiếu vài tờ, chính vì vậy mà Mục Lương đọc sách rất là trắc trở, thỉnh thoảng cần phải đoán ý mới có thể đọc hiểu nội dung bên trong.

Khi đọc sách thì hắn cũng sẽ sàng lọc và chọn lựa sách vở hữu dụng rồi phân phó thuộc hạ biên soạn, sửa sang lại một lần nữa, sau đó đưa đi xưởng in tiến hành in ấn và đóng thành sách.

- Ào ào ~~~

Tốc độ lật sách của Mục Lương chậm lại, hắn vừa thấy được nội dung hữu dụng, bên trong có nhắc tới một ma pháp trận tên là "Sao Chép".

- Thú vị đấy, hóa ra ma pháp trận còn có thể sử dụng như vậy à?

Hắn hơi nhướng mày, động tác lật giấy ngừng lại, tỉ mỉ nghiên cứu ma pháp trận Sao Chép này.

Nửa giờ sau, cửa thư phòng bị gõ vang.

- Cộc cộc cộc ~~~

Tiểu Mật ló đầu vào thư phòng, ngây thơ hỏi:

- Bệ hạ, lẩu xào cay đã làm xong, ngài có muốn ăn luôn bây giờ không?

- Ừm, ngươi đưa vào đây đi.

Mục Lương đáp mà không ngẩng đầu lên, tay còn cầm bút ghi chép lại nội dung hữu dụng ở trong sách.

- Vâng.

Tiểu Mật ngoan ngoãn lên tiếng, xoay người rời khỏi thư phòng.

Một lát sau, cửa thư phòng lại bị đẩy ra lần thứ hai, tiểu hầu gái bưng khay đồ ăn đi vào thư phòng, đặt một chén lẩu xào cay to tướng ở bên tay trái của Mục Lương.

Mũi của Mục Lương khẽ giật, liếc nhìn chén lẩu xào cay tràn đầy, do dự một chút, cuối cùng vẫn đặt bút trong tay xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Hiện tại, chuyện gì cũng không quan trọng bằng lấp đầy bụng, không thể ngăn cản được sự dụ hoặc của mỹ thực.

Tiểu Mật xoay người rời khỏi thư phòng, chỉ chốc lát lại đưa tới một chén canh nóng làm từ thịt hầm và nấm.

Nấm nấu canh được hái từ Linh Điền Trên Không, nơi đó có một khu vực trồng nấm dùng để ăn và làm thuốc.

- Bệ hạ, ngài có muốn ăn cơm tối cùng mọi người không?

Cô thanh thúy hỏi.

Mục Lương bình thản nói:

- Không cần chuẩn bị cơm tối cho ta.

Bây giờ là ba giờ chiều, tối nay hắn còn muốn tiếp tục nghiên cứu "Linh khí ma pháp trận in ấn", không có thời gian để ăn cơm với mọi người.

Ngày lại ngày trôi qua, thời gian Hư Quỷ Hoàng thức tỉnh cũng càng ngày càng gần, bây giờ hắn đang không thể thả lỏng được.

- Vậy được rồi.

Tiểu Mật gật đầu ghi nhớ.

Sau khi Mục Lương ăn no, cô thu dọn chén đũa mang về phòng bếp, mười phút sau lại đưa tới một bình trà nóng.

- Rào rào ~~~

Mục Lương lật xem một quyển sách cổ khác, chẳng mấy chốc lại tìm được thông tin hữu dụng.

Sau hai giờ, hắn mang theo mấy quyển sách cổ rời khỏi thư phòng, lại tiến vào phòng làm việc lần nữa, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu.

Trời vừa sập tối thì Mễ Á trở về cung điện, sau đó đi thẳng đến thư phòng của Mục Lương.

- Cộc cộc cộc ~~~

Cô gõ cửa thư phòng, đợi một hồi lâu nhưng không có tiếng đáp lại.

- Tiểu thư Mễ Á.

Thanh Vụ nghe tiếng đi tới.

Mễ Á quay đầu nhìn về phía tiểu hầu gái, nghi ngờ hỏi:

- Mục Lương đâu rồi, không phải hắn mới đi ra khỏi phòng làm việc à?

Thanh Vụ chớp mắt trả lời:

- Bệ hạ lại đi vào phòng làm việc nữa rồi, lần này có thể là vài ngày sau mới ra ngoài.

- Lại đi phòng làm việc à….

Đôi tai mèo lông nhung của Mễ Á run lên.

Cô tới đây để đưa phần tổng kết kinh nghiệm mới viết xong cho Mục Lương xem, mỗi một con chữ trên giấy đều là cô gái tai mèo chậm rãi viết ra, không còn đọc đau mắt như trước nữa.

- Thôi được rồi, chờ khi nào hắn đi ra thì ta lại đưa cho hắn xem vậy.

Mễ Á mấp máy đôi môi hồng, xoay người rời khỏi thư phòng.



Buổi tối, bên trong cung điện.

Trong nhà ăn tràn ngập mùi thức ăn ngon, Nguyệt Phi Nhan và những người khác ngồi quây quanh bàn ăn, thưởng thức bữa ăn tối hôm nay.

Mễ Á nhấp miếng canh nóng, nhẹ giọng nói:

- Mục Lương lại đi phòng làm việc, ta mới viết tổng kết kinh nghiệm còn chưa kịp đưa hắn xem nữa.

- Yên tâm, chờ khi nào hắn đi ra ngoài thì ta sẽ nhắc nhở một tiếng.

Hi Bối Kỳ cười tươi như hoa nói.

- Ta thật là cảm ơn ngươi.

Mễ Á co giật khóe miệng.

Hi Bối Kỳ cười vui vẻ nói:

- Không có gì, đừng khách sáo.

- Chị, buổi tối nay còn phải luyện chữ nha.

Mễ Nặc nhắc nhở.

- ...

Mễ Á trầm mặc một hồi, sau đó thở dài nhận mệnh.

Cô bất đắc dĩ nói:

- Ta biết rồi, ăn xong ta sẽ đi luyện chữ.

Mấy ngày nay cô gái tai mèo đều đi theo em gái luyện chữ, mỗi ngày đều luyện tập một giờ đồng hồ, vừa qua một tiếng thì cô gái tai thỏ sẽ nhắc nhở, không sợ quên mất thời gian.

Mễ Á cũng biết chữ mình xấu, cho nên cô rất nghiêm túc đối với chuyện luyện chữ.

Nguyệt Thấm Lan nói với vẻ mặt nghiêm túc và chân thành:

- Mễ Á à, ta không muốn nói nhưng mà chữ của ngươi thật sự quá xấu, cố gắng luyện nhiều một chút.

- ... Ta biết rồi.

Mễ Á có chút dở khóc dở cười.

- Ngày mai Cầm Vũ và Tân Tây sẽ trở về.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Ngải Lỵ Na đang nhấm nuốt chợt khựng lại, kinh ngạc thốt lên:

- Nhanh như vậy à?

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Bọn họ trở về bổ sung nguyên liệu, phi thuyền vận chuyển cũng có chút bị hư hại, cần để Già Lạc bảo trì.

Ny Cát Sa thanh thúy nói:

- Vậy thì tốt quá, có thể đổi thành chiến thuyền rồi, như vậy lên đường sẽ an toàn hơn.

Hiện tại có hai chiếc chiến thuyền được đưa vào sử dụng, cho dù là xét về mặt tốc độ, số lượng trang bị của vũ khí trên thuyền, uy lực và các phương diện khác thì đều vượt xa phi thuyền vận chuyển bây giờ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ta cũng đang có dự định như vậy, chiến thuyền nên đưa ra chiến trường thử xem hiệu quả.

Xưởng Đóng Tàu vận chuyển ngày đêm, một ngày ba ca do các công nhân thay phiên nhau, toàn lực chế tạo chiến thuyền.

Nguyệt Phi Nhan tò mò hỏi:

- Nói đến chiến thuyền, hình như Mục Lương vẫn còn đang nghiên cứu vũ khí mới phải không?

- Ừm, hình như gọi là đạn đạo, còn về phần nó là cái gì thì ta không rõ ràng lắm.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

Cô chỉ mới nhìn qua bản thiết kế, nhưng hoàn toàn xem không hiểu, Mục Lương cũng không giải thích quá nhiều.

Nguyệt Thấm Lan gắp một khối thịt viên lên, ưu nhã nói:

- Đạn đạo thì ta biết, hiện nay nó vẫn còn đang trong giai đoạn thiết kế, hiện tại chưa thể sản xuất đâu.

- Uy lực của nó mạnh như thế nào?

Ngôn Băng nhẹ giọng hỏi.

- Ta nghe Mục Lương nói đạn đạo có thể từ vương quốc Huyền Vũ tấn công đến tận đại lục mới.

Nguyệt Thấm Lan đặt đũa xuống, nói:

- Còn về phần uy lực có mạnh hay không thì ta không rõ ràng, phải đợi Mục Lương tạo ra mới biết được.

- Tê ~~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận