Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 426: Các Cô Gái Đều Say

- Uống chậm một chút, uống càng nhanh sẽ càng dễ say.

Mục Lương nhẹ nhàng vỗ lưng cô gái tóc trắng.

Hai má của Ly Nguyệt ửng đỏ, thấp giọng nói:

- Ừ, ta không sao.

- Hương vị cũng không tệ lắm, thêm một ly nữa.

Hồ Tiên đong đưa ly rượu, bảy chiếc đuôi hồ ly lắc lư qua lại.

Khuôn mặt trái xoan tuyệt đẹp của cô hơi phiếm hồng, hai mắt màu đỏ rực lộ ra vẻ mê ly.

- Món này uống không ngon, ta không thích.

Lan Đế cau mày nói rồi đặt ly rượu xuống, lè lưỡi xua tan mùi rượu trong miệng, không chịu đựng được vị cay độc của rượu lúa mì.

- Ta thấy uống rất ngon mà.

Mễ Nặc hồn nhiên nói.

Cô đã uống hết một ly rượu lúa mì, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhìn giống như là đánh hai cân má hồng lên mặt.

Lỵ Lỵ thì nhấp từng ngụm nhỏ, ngụm đầu tiên không có cảm giác gì, cô không quá thích cảm giác và hương vị của món rượu lúa mì này.

Ngụm thứ hai, món này càng uống càng ngon, cơ thể bắt đầu trở nên ấm áp.

Ngụm thứ ba, đầu của cô có chút lâng lâng, rượu lúa mì uống ngon thật.

- Ưm !

Mễ Á híp mắt, hơi thở trở nên ấm nóng, mím môi một cái, lạnh lùng nói:

- Món này không có quá nhiều hương vị, nhưng uống xong cả người sẽ cảm thấy rất ấm áp.

- Các ngươi đừng chỉ mãi lo uống rượu, ăn thịt nướng đi.

Mục Lương dở khóc dở cười, vì có người đã bắt đầu say rượu.

- Tốt...... Ăn thịt.

Mễ Nặc cười ngây ngô, lảo đảo cầm thịt nướng ăn.

Bối Nhĩ Liên không có tùy tiện uống rượu lúa mì, mà yên lặng quan sát biểu hiện của các cô gái sau khi uống rượu.

- Xem ra...... Thứ này không có hại.

Tam trưởng lão do dự một chút, cuối cùng vẫn không thể chống cự được sự tò mò, nhấp một ngụm rượu lúa mì.

Bối Nhĩ Liên bị ngụm đầu tiên cuốn hút, tiếp sau đó là ngụm thứ hai, ngụm thứ ba...... Sau đó trọn một ly rượu lúa mì đã bị uống sạch.

Mục Lương nhấc tay lên, hào khí nói:

- Rót đầy ly cho Bối Nhĩ Liên các hạ.

- Đại nhân Mục Lương, rượu đã hết rồi......

Vệ Ấu Lan khẽ lên tiếng nhắc nhở.

- Nhanh như vậy sao?

Mục Lương sửng sốt, bất đắc dĩ bĩu môi, anh vẫn còn chưa uống đủ đâu.

Bối Nhĩ Liên nghe vậy, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.

- Mễ Nặc à, ngày mai ngươi ủ rượu lúa mì nhiều một chút đi, chắc ngươi đã học xong rồi?

Mục Lương nhìn về phía cô gái tai thỏ, Mễ Nặc hơi nheo mắt, tai thỏ run lên, mơ hồ đáp:

- Ừ, ta đã học xong rồi.

- Ngươi say rồi à?

Mục Lương giơ tay chạm vào trán của cô gái tai thỏ, nhiệt độ cơ thể hơi cao.

- Ưm ưm! Nóng quá......

Mễ Nặc phát ra tiếng hừ nhẹ, giống như một con mèo được chủ nhân vuốt ve thoải mái đến mức cong người.

- Xem ra là say thật rồi.

Mục Lương cười lắc đầu, tửu lượng của cô gái tai thỏ quá kém.

- Mục Lương, ta muốn ôm......

Ánh mắt của Mễ Nặc trở nên mơ hồ, nàng lên tiếng làm nũng, cơ thể mềm mại nhúc nhích không ngừng.

- Ài ài......

Mục Lương cau mày, vươn tay ôm chặt cô gái tai thỏ đang nhích tới nhích lui.

Một giây trước còn đang trò chuyện với anh, một giây sau lại không coi anh là người?

- Mễ Nặc!

Mễ Á nhìn thấy động tác của em gái, vội vàng tiếp nhận Mễ Nặc từ trong tay Mục Lương, nhìn đối phương, lo lắng hỏi:

- Mục Lương, Tiểu Nặc như thế này thật sự không sao chứ?

- Không có việc gì, cô ấy chỉ là uống say mà thôi, ngủ một giấc là tốt rồi, ngươi dẫn cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước đi.

Mục Lương giơ tay đỡ trán, không ngờ sau khi uống rượu thì cô gái tai thỏ lại say khướt như vậy.

- Vậy các ngươi tiếp tục ăn đi, ta đưa Mễ Nặc về ngủ.

Mễ Á ôm em gái, đứng dậy đi về phía Thiên Điện.

- Ai da, ngươi đừng cắn vai của ta chứ!

- Ưm ưm, thịt thơm quá đi.

- Bang ! Ngươi yên phận cho ta.

…….

Sau khi Mễ Nặc và Mễ Á rời đi, sân sau trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Đôm đốp!

Than củi đang cháy, đốm lửa bắn ra tung tóe, rơi xuống trên đất rồi dập tắt.

- Hình như ta có chút chóng mặt.

Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên hơi lấp lóe, sau đó hiện lên vẻ mê ly.

Cô đứng lên, bước chân lảo đảo, một bước ba lắc tới gần phía Mục Lương.

Một lát sau, cơ thể của cô mềm nhũn, muốn ngã vào trong lòng anh.

- Em gái Hồ Tiên, ngươi không sao chứ?

Nguyệt Thấm Lan tay mắt lanh lẹ, đứng lên ôm lấy eo của Hồ Tiên, không để cho cô ấy ngã xuống trên người của Mục Lương.

- …

Hồ Tiên nhăn cánh mũi thon lại, híp nửa mắt tiếp tục giả vờ say:

- Ta không sao, chỉ choáng đầu mà thôi.

Khóe miệng Nguyệt Thấm Lan nhếch lên, giọng thản nhiên nói:

- Ta sẽ để cho Tiểu Lan dìu ngươi trở về nghỉ ngơi đi.

- Đừng đừng, không cần phiền phức như vậy đâu.

Tai hồ ly của Hồ Tiên run lên một cái, trong lòng cô có chút buồn bực.

- Không phiền phức.

Nguyệt Thấm Lan rũ mắt xuống, nghiêng đầu phân phó nói:

- Tiểu Lan, đưa Hồ Tiên đi về nghỉ ngơi.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp.

Tiểu hầu gái đi lên trước, đỡ lấy Hồ Tiên.

Hồ Tiên cụp tai hồ ly xuống, cô chỉ choáng đầu nhé mà thôi, lúc này lại cũng chỉ có thể tiếp tục giả vờ choáng, được tiểu hầu gái đỡ dìu đi.

Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống, đôi mắt màu xanh nước biển mang theo u oán, mắt liếc nhìn Mục Lương.

Còn người bị nhìn thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yên lặng ăn nướng thịt.

- ...

Trong lòng Mục Lương cũng cảm thán một tiếng, thực sự là Hồ Ly Tinh.

- Vẫn là trà Tinh Thần uống ngon hơn.

Lan Đế nhỏ giọng thầm thì.

Cô một ngụm trà nóng một ngụm thịt nướng, cũng ăn được rất vui vẻ.

Đôi mắt màu xanh sẫm của Lỵ Lỵ mơ màng, cơ thể đang ngồi hơi lắc lư, vươn tay nhỏ ra trước người rồi khoa tay múa chân hai cái, rồi lắc lắc đầu, nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng.

Lỵ Lỵ ngạc nhiên nghi ngờ hỏi:

- Hi Bối Kỳ, sao ngươi lại biến thành hai ngươi rồi hả?

- A ha? Ngươi cũng biến thành hai người… Ba người kìa.

Hi Bối Kỳ ngồi nhếch miệng, cười khúc khích rung đùi đắc ý.

- Lại say hai người rồi.

Mục Lương dở khóc dở cười.

Trong số các cô gái, chỉ có số ít vài người không dễ say, còn lại đều say.

- Uống chút trà Tinh Thần đi, có thể hóa giải cháng váng đầu.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Các ngươi nhanh chóng uống chút trà Tinh Thần giải rượu đi.

Mục Lương nhắc nhở.

Ly Nguyệt bưng trà Tinh Thần tới cho hai người.

Hi Bối Kỳ uống xong trà Tinh Thần, chớp đôi mắt màu vàng óng, có chút mơ hồ lẩm bẩm:

- A, Lỵ Lỵ, ngươi lại biến thành một người rồi.

- Ngươi cũng thay đổi thành một người rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lỵ Lỵ phiếm hồng, bên trong đôi mắt màu xanh sẫm có chút xấu hổ.

Bây giờ, cô đã tỉnh rượu hơn phân nửa, nhớ lại dáng vẻ khôi hài vừa nãy của chính mình, lúc này cô rất muốn tìm cái động chui vào trốn đi.

- Ha ha ha... Về sau vẫn nên ít uống rượu.

Đôi mắt Mục Lương có ý cười, hắn duỗi tay chọc chọc khuôn mặt của cô gái Ma Cà Rồng.

- Vì sao?

Hi Bối Kỳ trợn lớn đôi mắt màu vàng óng, nói lầm bầm:

- Rượu uống rất ngon nha, ta còn muốn uống nữa.

- Số lượng vừa phải là được.

Mục Lương ôn hòa lên tiếng.

Hi Bối Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, bảo đảm nói:

- Vậy ta uống ít một chút.

Mục Lương ăn xong một miếng thịt nướng cuối cùng, phối thêm với trà Tinh Thần, cảm thán nói:

- Về sau có thể cất ít rượu trái cây. Đến lúc đó có thể uống nhiều một chút.

- Rượu trái cây? Là dùng hoa quả làm nguyên liệu sao?

Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng.

- Ừm, rượu ủ ra là vị trái cây, chắc các ngươi sẽ rất thích.

Mục Lương gật đầu đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận