Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1757: Ta Muốn Ngươi Thần Phục Ta



Lan Đế phủi ống tay áo, nhìn về phía hai người sững sờ, nói:

- Đi thôi.

Tô Lâm Y Tư hít sâu một hơi, đè nén sự nghi ngờ trong lòng, cất bước đi theo Lan Đế vào bên trong.

Khi đi vào Thang Vận Chuyển thì nàng vẫn không nhịn được mà hỏi:

- Tiểu thư Lan Đế, mới vừa rồi ngươi đã thi triển ma pháp gì vậy?

Lan Đế giải thích:

- Đây không phải là ma pháp, nó là năng lực thức tỉnh của ta.

- Năng lực thức tỉnh?

Tô Lâm Y Tư cau mày, cô chưa từng nghe nói về năng lực thức tỉnh.

Ông ~~~

Thang Vận Chuyển dừng ở tầng tám khu Trung Ương, Lan Đế không nhiều lời nữa, mang theo hai người đi về phía cung điện.

Khi đi ra Thang Vận Chuyển, hai người Tô Lâm Y Tư ngước mắt quan sát cung điện nguy nga, lộng lẫy, trong lòng không khỏi cảm thán, nơi này còn đại khí và cao sang hơn cả hoàng cung thành Y Lê.

- Tiểu thư Lan Đế.

Bàn tay của Vệ Ấu Lan đặt trước bụng, thấy ba người Lan Đế đi tới thì hơi khom lưng chào hỏi.

Lan Đế nghiêng người nói:

- Hai vị này là khách mà thành chủ đại nhân muốn gặp.

- Ta biết, mời hai vị đi theo ta.

Vệ Ấu Lan nói với một thái độ không phách lối, không tự ti.

- Được, cảm ơn.

Tô Lâm Y Tư gật đầu.

Hai người theo tiểu hầu gái tiến vào cung điện, đi đến phòng tiếp khách.

Khi bước vào phòng tiếp khách thì Vệ Ấu Lan đưa tay ra hiệu:

- Làm phiền hai vị chờ một chút, đại nhân nhà ta vẫn còn đang bận rộn một số việc, nửa giờ sau sẽ tới đây.

- Ừm.

Tô Lâm Y Tư đáp không chút để ý.

Cô và Trương thúc ngồi xuống ghế trong phòng tiếp khách, tầm mắt dò xét các vật phẩm trang trí trong phòng, tranh thủy mặc trên tường, bình sứ thanh hoa cực lớn đặt bên cạnh,...

- Những bức họa này chắc rất đắt.

Trương thúc thấp giọng nói.

- Còn tốt hơn những bức tranh chữ mà cha ta cất giữ.

Ánh mắt của Tô Lâm Y Tư có chút ảm đạm.

- Điện hạ...

Trương thúc thở dài.

Lúc này, tiểu hầu gái bưng trà nóng, trái cây và bánh ngọt tới, mùi hương nhanh chóng quét sạch sành sanh sự ưu sầu trong lòng hai người.

Tô Lâm Y Tư không khỏi vươn tay lấy một khối bánh ngọt tinh xảo và cho vào miệng.

Cảm giác mềm mịn của bánh ngọt lập tức khiến đôi mắt nàng sáng ngời.

- Món này rất ngon, Trương thúc, ngươi mau nếm thử đi.

Hai má của cô phồng lên, vui vẻ nói.

Trương thúc cũng thưởng thức một khối bánh ngọt, sau đó trong mắt lộ vẻ kinh ngạc không kém công chúa nhà mình.

Hai người cứ như vậy mà một ngụm bánh ngọt một ngụm trà, còn ăn hết trái cây trên khay, lúc này mới lửng dạ.

Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân có tiết tấu từ bên ngoài phòng tiếp khách truyền tới.

Tô Lâm Y Tư và Trương thúc liếc nhau, vội vàng lau miệng, tiếp đó ngồi thẳng lưng.

Mục Lương mang theo Nguyệt Thấm Lan đi vào cung điện, nói với giọng rõ ràng:

- Để hai vị đợi lâu rồi.

Phía sau hai người còn có tiểu hầu gái Diêu Nhi.

- Không đâu, chúng ta chỉ mới ngồi xuống thôi.

Tô Lâm Y Tư đứng lên khách khí lắc đầu, trên mặt còn có chút câu nệ.

- Ngồi đi.

Mục Lương đưa tay ra hiệu, sau đó xoay người ngồi ở chủ vị.

Nguyệt Thấm Lan ngồi ở bên cạnh, đôi mắt xanh nước biển quan sát Tô Lâm Y Tư, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Tô Lâm Y Tư nở nụ cười và gật đầu chào hỏi Nguyệt Thấm Lan.

………

Tô Lâm Y Tư nhìn Mục Lương ngồi ở chủ vị, suy nghĩ làm thế nào để nói về chuyện hợp tác.

- Các hạ đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Tô Lâm Y Tư lên tinh thần, gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta nguyện ý hợp tác.

- Ngươi đồng ý với điều kiện của ta?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Tô Lâm Y Tư nói với khuôn mặt nghiêm túc:

- Chỉ cần các hạ trợ giúp ta báo thù thì toàn bộ khu vực khai thác khoáng thạch Thép Tím sẽ thuộc về thành Huyền Vũ, ta cũng sẽ trông coi khu khai thác thay các hạ, đồng thời toàn bộ thu nhập sau khi bán Thép Tím đều thuộc về thành Huyền Vũ.

Mục Lương bình tĩnh nhìn cô, nghe xong nhưng lại không nói lời nào.

- Mục Lương các hạ, ta nói không đúng chỗ nào sao?

Tô Lâm Y Tư nhìn Mục Lương, trong lòng cảm thấy có chút luống cuống.

Anh mỉm cười, nói:

- Ta muốn ngươi thần phục ta.

- Cái gì!?

Đồng tử của Tô Lâm Y Tư co rút lại, hiển nhiên đã bị hù dọa bởi lời nói của Mục Lương.

Anh giải thích:

- Chớ khẩn trương, vương quốc Lan Lư Ba vẫn là của ngươi, ngươi vẫn sẽ làm nữ vương.

- Các hạ, ta thần phục ngươi cũng không khác với việc ngươi lên làm quốc vương.

Tô Lâm Y Tư cau mày nói.

- Không phải, ta lại không muốn làm quốc vương.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Anh nâng ly trà lên, hời hợt nói:

- Sở dĩ ta muốn ngươi thần phục ta chỉ là muốn sau này việc buôn bán của thành Huyền Vũ ở vương quốc Lan Lư Ba có thể thuận lợi và chịu ít lực cản hơn mà thôi.

Mục Lương không có hứng thú quản lý một vương quốc, anh chỉ muốn kiếm tinh thạch ma thú càng nhiều càng tốt, cho nên anh không quan tâm việc Tô Lâm Y Tư trở thành nữ vương.

- Chỉ vì cái này thôi sao?

Tô Lâm Y Tư ngẩn ra một chút.

Trương thúc cau mày không nói lời nào, lão đang nghiền ngẫm ý trong lời của Mục Lương, luôn cảm thấy mọi chuyện không có đơn giản như vậy.

- Đương nhiên rồi.

Mục Lương cong môi cười, thần sắc chân thành và nghiêm túc.

Tô Lâm Y Tư rũ mắt suy tư.

Anh bình thản nói:

- Ta sẽ không can thiệp vào chính vụ của vương quốc Lan Lư Ba.

- Không phải, ta hy vọng Mục Lương các hạ có thể giúp ta xây dựng vương quốc Lan Lư Ba.

Tô Lâm Y Tư nghiêm túc nói.

Cô rất thích thành Huyền Vũ, sau khi nhìn thấy sự tốt đẹp của thành Huyền Vũ, thực sự muốn biến thành Y Lê, thậm chí là cả vương quốc Lan Lư Ba giống như thành Huyền Vũ.

Cô không thích thành Y Lê hiện tại, vừa dơ bẩn vừa lộn xộn, càng không thích không khí nơi đó, bầu trời đầy khói bụi, chỉ nhìn đã cảm thấy khó thở.

- Ta không có hứng thú đối với việc cải tạo một vương quốc, nhưng có thể có thể cung cấp một ít kiến nghị.

Mục Lương suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

Anh ngước mắt nói:

- Đương nhiên, nếu ngươi cần.

- Ta cần.

Trong mắt Tô Lâm Y Tư lộ vẻ tiếc nuối.

- Ta sẽ xây dựng một Phố Buôn Bán bên trong thành Y Lê, nó sẽ được xây dựng dựa theo tiêu chuẩn của Phố Buôn Bán ở thành Huyền Vũ, đồng thời nơi đó cũng sẽ thực thi pháp luật pháp quy thành Huyền Vũ.

Mục Lương gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế ngồi, tiếp tục nói:

- Ngươi có thể tham khảo một chút, sau đó chậm rãi cải tạo thành Y Lê.

- Ừm.

Tô Lâm Y Tư chấn động tinh thần, xây một Phố Buôn Bán bên trong thành Y Lê, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng có lợi, cô liền hỏi tới:

- Mục Lương các hạ, ngươi còn có đề nghị nào khác sao?

- Sau khi ngươi nhậm chức thì sẽ xử lý Xóm Nghèo bên ngoài thành Y Lê như thế nào?

Mục Lương hỏi ngược lại.

Trong mắt Tô Lâm Y Tư lóe sáng, nàng trầm giọng nói:

- Tuy tất cả những người sống trong Xóm Nghèo đều là thường dân, nhưng bọn họ cũng là dân chúng của thành Y Lê, ta sẽ tìm cách để bọn họ được sinh sống trong thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận