Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1296: Hư Quỷ Lẻn Vào Ngoại Thành, Không Lâu Nữa Sẽ Đến Nội Thành



Khặc khặc khặc...

Hư quỷ cấp mười một chém móng vuốt về phía Mục Lương.

- Hoá đá.

Mục Lương ngước mắt lên, con ngươi màu đen chuyển thành màu xanh, ngay sau đó con ngươi chia ra làm ba.

Động tác của hư quỷ cấp mười một ngừng lại một chút, các đốt ngón tay nó như bị rỉ sét, động tác trở nên cứng ngắc.

Mục Lương nhân cơ hội ra tay, anh nắm tay lại, tia chớp màu tím nhảy lên từ trong tay, một quyền hung hăng oanh kích lên đầu hư quỷ.

Bùm bùm…

Hư quỷ cấp mười một kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể bay ngược ra ngoài, đầu vỡ ra vài vết thương, nhưng rất mau đã khép lại. Nó phẫn nộ, lập tức há mồm phun ra ngụm khí màu đen oanh kích hướng Mục Lương.

- Vặn Vẹo Trọng Lực.

Mục Lương mở ra năm ngón tay, không gian trước mặt đã xoay chuyển, mạnh mẽ ném ngụm khí màu đen của hư quỷ ra ngoài.

Rầm rầm!

Ngụm khí bị vặn vẹo đã oanh kích lên người những hư quỷ cao cấp khác, giết gần ngàn con hư quỷ.

Khặc khặc khặc...

Hư quỷ cấp mười một càng thêm phẫn nộ, nó vỗ cánh lần thứ hai tới gần Mục Lương.

Anh cũng không lui lại, bên ngoài thân thể anh hiện lên ánh sáng chín màu sắc rực rỡ, cực kỳ giống lân giáp của Kỳ Nhông Chín Màu, vô cùng cứng rắn.

Anh ngạnh kháng vuốt sắc của hư quỷ cấp mười một, thân thể không chịu chút thương tổn nào, ngược lại một quyền này oanh tới người nó, làm cho nó bay ngược ra bên ngoài.

- Tiếp tục.

Mục Lương đánh tới mức vui sướng đầm đìa.

Mỗi ần anh va chạm cùng hư quỷ, đều làm cho biển rộng cuồn cuộn dấy lên từng đợt sóng cao tới trăm mét, lan đến vài chục ngàn con hư quỷ khác. Đại chiến trên không trung làm cho mọi người ở trên tường thành sợ hết hồn, tư thế kia giống như muốn lật tung cả bầu trời.

Sắc mặt Bạch Sương trắng bệch, cô núp sau vách ngăn của tường thành, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình nhỏ bé như vậy.

Cô nuốt nước miếng, run giọng thì thầm:

- Ma thú cuồng bạo hóa, cũng không đáng sợ bằng hư quỷ này...

Khoé mắt Hồ Tiên chú ý tới Bạch Sương, cô cất giọng lạnh lùng nói:

- Tiểu thư Bạch Sương, nếu ngươi sợ hãi, ta sẽ phái người tiễn ngươi tớ hầm trú ẩn.

- Ta...

Bạch Sương há miệng thở dốc, cô đang muốn kiêu ngạo phủ nhận, nhưng thân thể lại rất thành thực.

Hồ Tiên nhíu mày, bình tĩnh nói:

- Ta không rảnh để quan tâm ngươi, tự ngươi phải chú ý an toàn.

Bạch Sương thẳng lưng lên, ngạo nghễ nói:

- Không cần các hạ chiếu cố ta, ta có thể bảo vệ tốt cho mình.

Tốt xấu gì cô cũng là ma pháp sư cấp bảy, vẫn phải có năng lực tự bảo vệ mình.

Hồ Tiên không nói thêm điều gì, lập tức xoay người khống chế hai hư quỷ cấp bảy, để cho chúng nó công kích hư quỷ khác.

Bạch Sương thở sâu, không thể bị người xem thường được.

Cô thấp giọng ngâm xướng, thi triển ma pháp hệ nước hỗ trợ chống đỡ hư quỷ tiến công.

Rầm rầm... Nước biển cuồn cuộn lên, ngưng tụ thành con rắn lớn dài trăm mét, giương miệng khổng lồ cắn tới hư quỷ trên không trung. Hồ Tiên kinh ngạc đưa mắt nhìn cô gái tóc tím, cô không nghĩ tới cô ấy sẽ ra tay.

- Hừ, ta cũng rất mạnh.

Bạch Sương kiêu ngạo hừ một tiếng, phất tay khống chế rắn nước tiếp tục phát động công kích.

- Ừm, đúng vậy.

Hồ Tiên cong lên khóe môi, cô chỉ đáp lại vài tiếng, rồi lập tức tập trung tinh thần.

Số lượng hư quỷ nhiều lắm, Thành Phòng Quân công kích quá lâu cũng mệt mỏi rồi, may mà còn có Cầm Vũ bên cạnh họ.

Sau khi cô mặc vào khôi giáp Lôi Đình, thực lực lập tức ngang bằng cường giả cấp chín, mỗi lần cô ta ra tay sẽ có từng mảng hư quỷ ngã xuống.

- Nã pháo cho ta.

Đại An Ti rống giận, cô đã giết đỏ cả mắt rồi.

Trên người cô đã có thương tích, thể lực dần dần không đủ.

Rầm rầm oanh...

Sau khi làm lạnh linh khí đại pháo lại khởi động, lửa đạn trút xuống hướng đàn hư quỷ.

Đại trưởng lão Ốc Đảo giơ gậy, thi triển năng lực thức tỉnh, làm cho không khí áp súc lại áp súc, vô tình thu gặt sinh mệnh của hư quỷ.

Vù vù hô...

Bối Nhĩ Liên nâng cao hai tay, thi triển năng lực thức tỉnh, cuồng phong gào thét, cuồn cuộn cuốn đi hơn một ngàn con hư quỷ, làm cho chúng nó cắm đầu xuống đất tươi sống ngã chết.

- Ta cũng học Mục Lương.

Ngải Lỵ Na xuất ra một viên trân châu màu lam nhạt, bỏ vào trong miệng nuốt xuống. Ngay sau đó, cô há mồm phun ra hàn khí, dựa vào Phú Năng Trân Châu đạt được năng lực thức tỉnh điều khiển nguyên tố băng.

- Đông chết các ngươi.

Con ngươi hồng nhạt của Ngải Lỵ Na sáng lên, cô phụt ra khí tức hàn băng bao phủ từng mảng hư quỷ tới gần…

Hàn băng bao trùm hư quỷ, đem từng mảng hư quỷ đông lại thành tượng băng.

- Thành công.

Đôi mắt đẹp của Ngải Lỵ Na tỏa sáng, cô không ngừng thi triển năng lực điều khiển nguyên tố băng.

…………..

Bên trong Nội thành khu Trung Ương

Nguyệt Thấm Lan đứng trước cung điện tầng tám Khu Trung Ương, nhìn về phương hướng Sơn Hải Quan.

Mặt đất vẫn đang chấn động, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng gầm rú thật lớn, lại không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì.

- Có chuyện gì xảy ra chứ?

Khuôn mặt cô đầy ngưng trọng, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng có chút lo lắng.

Sau khi tiễn Mục Lương rời khỏi cung điện, cô vừa định tới nội thành tuần tra một chút, thì đã thấy từ phương hướng ngoại thành truyền đến tiếng gầm rú.

Đạp đạp đạp...

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, Vệ Vệ Ấu Lan chạy ra cung điện, thấy Nguyệt Thấm Lan vẫn đang đứng ở đây, nhưng vẻ kinh hoảng trên mặt vẫn chưa giảm bớt.

Cô bé gấp giọng nói:

- Đại nhân Thấm Lan, đợt thuỷ triều hư quỷ này nhiều lắm, đã có một số vọt vào ngoại thành, không lâu nữa sẽ đến nội thành.

- Cái gì!

Nguyệt Thấm Lan biến sắc, tia ưu sầu trong ánh mắt của cô hóa thành kinh ngạc.

- Đây là tin tức từ Sơn Hải Quan và Vệ thành truyền tới.

Vệ Ấu Lan dùng sức gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan lập tức tỉnh táo lại, thúc giục:

- Mau, thông báo Nội thành gõ vang chuông Huyền Vũ.

- Đã thông báo rồi.

Vệ Ấu Lan nghiêm mặt nói.

- Thùng thùng đông...

Tiểu hầu gái vừa dứt lời, từ phương hướng Nội thành đã truyền đến tiếng chuông dồn dập, nghe xong làm cho người ta cảm thấy cực kỳ vội vàng.

Tiếng chuông vang lên, sắc mặt những người đang chạy trên mặt đường ngoài Nội thành đều thay đổi. Bọn họ vội vã chạy tới cửa vào hầm trú ẩn gần nhất.

Đạp đạp đạp...

Tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến, Ny Cát Sa mang theo hộ vệ Trung Ương chạy tới.

- Chị Thấm Lan!

Trên mặt Ny Cát Sa đầy vẻ khó hiểu.

Nguyệt Thấm Lan trầm giọng hạ lệnh:

- Mau, thông báo cho mọi người ở khu vực Trung Ương, nhanh tiến vào hầm trú ẩn tị nạn.

Bên trong khu Trung Ương còn không ít người, nhân viên nghiên cứu của Ốc Đảo, nhóm linh khí sư, nhân viên công tác… Tất cả bọn họ vẫn chưa vào hầm trú ẩn.

May mà khu vực Trung Ương cũng có hầm trú ẩn, ngay bên dưới nơi này, được rễ cây Trà Thụ Sinh Mệnh vờn quanh cùng một chỗ, có thể nói đây là địa phương an toàn nhất thành Huyền Vũ.

Ny Cát Sa gật đầu, rồi quay lại dặn dò:

- A Mạn, A Thanh, các ngươi dẫn người đi.

- Vâng.

A Thanh và A Mạn dùng sức gật đầu, hai người mang theo sáu hộ vệ Trung Ương rời đi tới các tầng bên trong.

Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu qua tiếp tục nói:

- Tiểu Lan, đi tìm Phi Nhi, chắc chắn cô ấy vẫn ở trong sở nghiên cứu, chắc không nghe thấy tiếng chuông, gọi cô ấy tới hầm trú ẩn đi.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan lên tiếng, rồi lập tức xoay người chạy về phía cung điện, chạy tới sở nghiên cứu trong thiên điện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận