Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 871: Bắt Đầu Nghiên Cứu Hư Qủy Cấp 9



Đạp đạp đạp............

Mục Lương đi trong Cung điện, Vưu Phi Nhi đi theo một bên.

Lông mi mảnh mai của Vưu Phi Nhi run lên, cô nghiêng đầu nghi hoặc hỏi:

- Mục Lương, hiện tại phương hướng chúng ta đang đi không giống đi tới Sở Nghiên Cứu?

- Hư quỷ cấp chín quá mạnh mẽ, Sở Nghiên Cứu không chịu đựng nổi, phải xây dựng một nơi tạm thời.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

- Như vậy sao?

Vưu Phi Nhi có chút đăm chiêu gật đầu.

Sau đó không lâu, hai người đi ra ngoài cung điện, nơi này có để sẵn một khối đất trống.

Mục Lương ý niệm vừa động, dùng ngọc lưu ly kiến tạo ra sở nghiên cứu hình lập phương với độ dài là hai mươi mét. Hai người đi vào sở nghiên cứu, bên trong một mảnh trống trải.

- Đi đem những gì cần dùng để nghiên cứu lại đây.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng.

Vưu Phi Nhi xoay người rời đi sở nghiên cứu mới, sau đó bước nhanh về hướng sở nghiên cứu cũ.

Mục Lương vung tay lên, một quả cầu thật lớn xuất hiện, hàn khí khuếch tán ra ngoài, làm cho nhiệt độ không khí trong sở nghiên cứu đột nhiên giảm xuống. Bên trong quả cầu, hư quỷ cấp chín vẫn đang bị đóng băng.

- Hy vọng ngươi có thể thành thật một chút.

Con ngươi màu đen Mục Lương loé ánh sáng, anh đưa tay chạm vào mặt ngoài quả cầu. Răng rắc ngọc lưu ly tan rã rồi biến mất, lộ ra hàn băng bên trong.

Mất đi một tầng ngọc lưu ly ngăn cách, khối băng nứt ra ra một khe hở, hơi thở hư quỷ tản ra bên ngoài.

- Hơi thở này vẫn như cũ làm cho người ta chán ghét.

Đáy mắt Mục Lương hiện lên một tia lạnh lùng, anh điều khiển trọng lực, bao phủ hư quỷ cấp chín.

Tốc độ khối băng vỡ tan nhanh hơn, hư quỷ cấp chín mở to đôi mắt tối đen, gắt gao nhìn chằm chằm Mục Lương. Anh híp đôi mắt lại, anh điều khiển trọng lực hạn chế hành động của hư quỷ.

Nhưng vì để an toàn... Anh lại vận dụng khả năng điều khiển ngọc lưu ly của mình, tạo ra ngọc lưu ly có độ cứng cực cao, đem tứ chi hư quỷ cấp chín đều khóa lại.

- Khặc khặc.....

Hư quỷ cấp chín phát ra tiếng hô, con ngươi tối đen của nó chứa đầy sự lạnh lùng cùng sợ hãi.

- Câm miệng.

Mục Lương bình tĩnh.

Anh nắm chặt tay lại, ngọc lưu ly biến thành một cái chụp ở miệng hư quỷ cấp chín. Trong ở nghiên cứu mới nhất thời an tĩnh lại.

Hư quỷ cấp chín quỳ rạp trên mặt đất, nó bị anh điều khiển trọng lực ép tới khó có thể nhúc nhích.

- Tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trọng lực lại tăng thêm mười lần đi.

Mục Lương đi lên phía trước, anh điều khiển trọng lực trên người hư quỷ lần thứ hai xảy ra biến hoá.

Ầm vang!!

Chỗ hư quỷ đang quỳ, mặt đất bị áp lực làm cho lõm xuống khoảng nửa mét, từ đó cũng khiến cho phạm vi ảnh hưởng trọng lực thu hẹp lại.

Đạp đạp đạp............

- Mục Lương, ta đã trở về.

Vưu Phi Nhi trở lại sở nghiên cứu mới, trong tay cô còn ôm một thùng gỗ to, bên trong là những dụng cụ cần thiết cho nghiên cứu.

Sau khi cô thấy hư quỷ cấp chín đã được thả ra ngoài, bước chân đi tới của cô chợt cứng lại. Mục Lương mỉm cười cười nói:

- Không có việc gì, nó không động đậy được đâu.

Cô gái tóc đuôi ngựa màu vàng nuốt nước miếng, cứng ngắc đi tới bên cạnh Mục Lương, cô máy móc nhìn sang con hư quỷ cấp chín.

- Bắt đầu nghiên cứu của ngươi đi.

Mục Lương đưa tay ý bảo nói.

- Sao không chứ?

Miệng Vưu Phi Nhi khô khốc, cô run giọng như muốn khóc hỏi:

- Mục Lương, nó thật sự sẽ không thoát được chứ? Lần trước nghiên cứu còn có ngọc lưu ly và khối băng ngăn cách, lúc này đây là tiếp xúc gần gũi, nếu nói ta không sợ hãi, là ta nói dối đó.

Cô nhìn hư quỷ cấp chín đang loạn chuyển con ngươi tối đen, nhất thời cảm thấy càng thêm sợ hãi. Mục Lương lạnh nhạt an ủi:

- Có ta ở đây đâu, không có việc gì.

- Được rồi.

Vưu Phi Nhi đi lên phía trước, cô quyết định tin tưởng lời nói của Mục Lương.

Cô lấy ra một cái dao bằng xương từ trong cái thùng gỗ, thật cẩn thận tới gần hư quỷ cấp chín.

Vưu Phi Nhi chậm rãi nâng tay lên, theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó dùng lực đem dao bằng xương chặt một cái vào chân hư quỷ cấp chín. Mục Lương giải trừ trọng lực đang đè nén lên chân hư quỷ.

Lực phản chấn theo con dao bằng xương rơi vào tay của cô gái, làm cho tay của cô tê rần, con dao bằng xương rơi ra ngoài.

- Cứng quá, chặt cũng không ra.

Vưu Phi Nhi mặt nhăn nhó nói.

Tổn hại.

Cô nhìn xuống chân của con hư quỷ, nơi bị dao chém vào chỉ có một vạch màu bạc, ngay cả da cũng không trầy xước.

- Ta đến làm vậy.

Mục Lương đi lên phía trước, đưa tay lên lắc nhẹ, con dao xương trôi nổi lên sau đó rơi xuống lòng bàn tay anh. Vưu Phi Nhi khoa tay múa chân nói:

- Chỉ cần một khối thịt nhỏ là được.

- Hiểu rồi.

Mục Lương hừ nhẹ một tiếng.

Anh dùng dao xương thoải mái cắt đi làn da của hư quỷ cấp chín, cắt lấy một miếng thịt to bằng bàn tay người lớn. Hư quỷ cấp chín muốn giãy dụa, lại bị trọng lực đè ép, lòng có thừa mà lực không đủ.

Làm cho Mục Lương cảm thấy được ngoài ý muốn chính là, miệng vết thương vừa bị cắt rất nhanh đã khép lại, máu tối đen vừa chảy ra rất nhanh đã dừng lại. Vẻ mặt Vưu Phi Nhi ngưng trọng nói:

- Hư quỷ cấp bậc càng cao, năng lực tự lành ở miệng vết thương lại càng mạnh sao?

Cô đã từng nghiên cứu qua hư quỷ, nhưng chỉ là những con hư quỷ cấp thấp, tốc độ khép lại miệng vết thương cũng rất chậm.

- Có đủ dùng không?

Mục Lương nghiêng đầu hỏi.

- Tạm thời đủ.

Vưu Phi Nhi dùng sức gật đầu.

Cô xuất ra một cái dụng cụ ngọc lưu ly, đem thịt hư quỷ cấp chín cất vào đi, bắt đầu điều phối nước thuốc khác. Mục Lương lại làm ra một cái bàn nghiên cứu ngọc lưu ly mới, để tiện cho cô gái tóc đuôi ngựa màu vàng làm thí nghiệm.

- Lần này, cần làm loại thực nghiệm gì?

Anh tò mò hỏi.

Vưu Phi Nhi giải thích nói:

- Trước thử nghiên cứu thuốc, thử xem chúng có tác dụng với hư quỷ hay không?

- Được rồi, ngươi tiếp tục đi.

Mục Lương ngồi xuống, im lặng nhìn cô làm.

Động tác trên tay Vưu Phi Nhi dần chậm lại, toàn bộ quá trình cô đều cúi đầu, không dám cùng Mục Lương đối diện. Cô cắn môi dưới, cố gắng làm cho biểu hiện của chính mình tự nhiên một chút.

Nề hà thích người đang bên cạnh, ngượng ngùng cô gái như thế nào có thể không phân tâm đâu.

- Ngươi làm sao vậy?

Mục Lương mày nhăn lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc đứng lên.

Anh theo bản năng cảm thấy hoài nghi, cô gái tóc đuôi ngựa màu vàng có phải bị Hư Quỷ Cảm Nhiễm hay không.

- Ta không sao.

Vưu Phi Nhi nho nhỏ đáp.

Trong mắt Mục Lương lộ vẻ hồ nghi, nghiêm túc hỏi:

- Thật vậy chăng?

- Đúng vậy...

Phi Nhi đỏ mặt gật đầu.

Cô nghiêng người nhỏ giọng nói:

- Mục Lương, ngươi cứ nhìn vậy, ta nghiên cứu sẽ... Dễ dàng làm ra lỗi.

Mục Lương nhướng mày, kinh ngạc đánh giá cô gái tóc đuôi ngựa, sau đó anh lại nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô ấy, nhất thời sửng sốt một chút. Hay là cô ấy cảm thấy bị người ta nhìn không được tự nhiên?

Mục Lương cảm thấy được thú vị, không nhịn được xán lại gần một ít.

- Mục Lương. Ngươi … Ngươi làm cái gì?

Vưu Phi Nhi rụt cổ, theo bản năng cô lui về phía sau từng bước.

- Không có việc gì, ngươi cứ tiếp tục đi.

Mục Lương cười như không cười, sau đó anh ngồi thẳng người, rớt ra khoảng cách cùng cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận