Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 262: Thương Nhân Hành Hoang

- Đội trưởng, phía trước có ánh sáng.
Đột nhiên, trong đội ngũ có người hô to, thu hút sự chú ý của mọi người.
- Ánh sáng?
Ngõa Nhĩ Cam và Đạt Tư đều đột nhiên đứng dậy, cùng lên tiếng hỏi:
- Ở đâu?
- Ngay ở phía trước, một mảnh ánh sáng rất lớn.
- Ta cũng nhìn thấy, ánh sáng đó hình như là ở trên núi.
Các thương nhân hành hoang trả lời.
Ngõa Nhĩ Cam đi về hướng màn đêm, vòng qua một trụ đá lớn nhất, phát hiện cách đó không xa có một mảnh ánh sáng lớn.
- Thật sự có ánh sáng.
Đạt Tư ngạc nhiên, ở bên trong Rừng Vạn Khô, có ánh sáng là rất khả nghi.
- Ánh sáng kia, hình như là một thân cây.
Âm thanh của Ngõa Nhĩ Cam tăng gấp đôi.
Đạt Tư cẩn thận quan sát, hình dáng của ánh sáng phía xa xa thực sự vô cùng giống một tán cây.
- Muốn qua đó xem thử không?
Đạt Tư do dự nhìn về phía đội trưởng.
Ngõa Nhĩ Cam cũng do dự, ánh sáng kia không rõ, tùy tiện đi đến có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn trầm giọng nói:
- Qua đó xem thử đi, có lẽ sẽ là một nơi tốt để qua đêm.
Qua đêm ngoài trời ở Rừng Vạn Khô, yếu tố nguy hiểm vô cùng lớn, nếu như không phải do bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm như vậy.
- Liệu đó có phải là thành Phi Điểu hay không?
Đạt Tư suy đoán nói.
Ngõa Nhĩ Cam lắc đầu:
- Không giống, thành Phi Điểu nằm sâu trong Rừng Vạn Khô, không thể xuất hiện ở nơi đây.
Mục tiêu lần này của bọn họ chính là thành Phi Điểu, muốn đến đó để bán tất cả các hàng hóa, để đổi thành linh khí cứu mạng và có giá trị cao hơn.
- Tất cả đứng lên, chúng ta đến chỗ có ánh sáng kia.
Ngõa Nhĩ Cam vỗ tay, hạ thấp thanh điệu ra lệnh.
Đêm tối ở Rừng Vạn Khô, lớn tiếng chính là cấm kỵ, rất dễ dàng thu hút đám hung thú đến chỗ tối.
Các thương nhân hành hoang vừa mới nhóm lửa đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn yên lặng đứng dậy và lại tiếp tục đeo những bọc da thú lên lưng.
Trong đội ngũ, người có thực lực cao nhất chính là Ngõa Nhĩ Cam, thứ hai chính là Đạt Tư, hai người đều cùng một lòng, cho nên những thương nhân hành hoang khác ở trong đội ngũ đều không dám phản bác.
Đám người lại đeo hành lý lên, giơ đuốc đi về phía có ánh sáng kia.
Mười một mười hai phút sau, Ngõa Nhĩ Can dẫn theo đội ngũ đến vị trí ánh sáng.
- Ánh sáng ở trên núi, có vẻ như có người ở trên đó.
Đạt Tư quan sát rồi nói.
- Tìm thử xem, chắc có lối vào.
Ngõa Nhĩ Cam lên tiếng nói.
- Chỗ đó cũng có ánh sáng.
Người trong đội ngũ lanh mắt phát hiện chéo phía bên trái cũng có ánh sáng, hơn nữa còn là ở trên vách núi đá, từ đỉnh núi lan tràn đến chân núi.
- Đi, chỗ đó chắc là đường lên núi.
Đôi mắt của Ngõa Nhĩ Cam sáng lên.
- Vẫn lên cẩn thận một chút.
Đạt Tư muốn càng thêm cẩn thận hơn.
Hắn lấy ra một tấm bản đồ da thú từ trong lồng ngực, sau đó mở ra dưới ánh lửa.
Đây là một tấm bản đồ đơn giản của Rừng Vạn Khô, trên đó có ký hiệu những vị trí vô cùng nguy hiểm của Rừng Vạn Khô, còn vẽ hai con đường tương đối an toàn đi đến thành Phi Điểu.
Con đường mà bọn hắn đi chính là một trong hai con đường an toàn đó, chỉ là địa hình trên bản đồ, cũng không nói đến trước mặt là một ngọn núi nhỏ, còn không nhắc đến trên núi có cây phát ra ánh sáng.
- Ngươi quá cẩn thận rồi.
Ngõa Nhĩ Cam vỗ vai Đạt Tư nói.
- Cẩn thận một chút sẽ không sai, không phải sao?
Đạt Tư bất đắc dĩ nói.
Bởi vì sự cẩn thận của hắn, đã cứu đội thương nhân hành hoang bao nhiêu lần, lẽ nào đội trưởng không nhớ sao?
- Ừm, ngươi nói cũng phải.
Ngõa Nhĩ Cam bĩu môi.
Đạt Tư cũng bất đắc dĩ, biết tâm ý của đội trưởng đã quyết, còn khuyên nữa sẽ dễ gây ra xích mích, đây là chuyện kiêng kỵ nhất của thương nhân hành hoang.
- Đi thôi, qua đó xem thử.
Ngõa Nhĩ Cam trầm giọng nói.
Hắn đưa tay lên, dẫn đội ngũ đi về phía ánh sáng đằng sau bên trái.
Mấy phút sau, các thương nhân hành hoang đi đến phía dưới Thiên Môn Lâu.
- Thiên Môn Lâu?
Ngõa Nhĩ Cam kinh ngạc dừng bước.
Hắn ngẩng đầu nhìn cửa đá to cách mặt đất khoảng bốn mét, phía trên có viết ba chữ to.
- Đã nghe qua sao?
Ngõa Nhĩ Cam cẩn thận hỏi.
- Không có.
Đạt Tư cau mày lắc đầu, chưa từng nghe đến cái tên Thiên Môn Lâu này.
- Các ngươi là ai?
Đột nhiên, trên đỉnh đầu của bọn họ truyền đến một giọng hỏi.
Tán Viên nhìn qua khe cửa sổ Thiên Môn Lâu, nhìn quan sát cảnh giác đám người đứng ở phía dưới.
Mới vừa đi vào Rừng Vạn Khô lần đầu tiên đã gặp phải một người, không thể không cảnh giác.
- Chúng ta là nhóm thương nhân hành hoang Bạch Lưu Ly, bị tia sáng ở nơi đây hấp dẫn mà tới đây.
Ngõa Nhĩ Cam giương giọng nói.
Hắn khẳng định người thò đầu đứng ở trước mắt, thực lực cũng không phải là rất mạnh, đại khái ở tứ giai tả hữu.
- Bạch Lưu Ly? Thương nhân hành hoang?
Tán Viêm nhíu mày.
Hắn ngược lại cũng biết rõ về thương nhân hành hoang, đều là một đám người đầu cơ trục lợi hàng hóa, cũng là một đám người đầu cơ trục lợi cho bản thân.
Có thể Bạch Lưu Ly chính là cái danh hiệu ấy, cũng có một chút cảm giác nghe như quen tai, hắn dường như đã nghe nói qua ở địa phương nào đó.
- Chúng ta có thể đi tới nghỉ một chút có được không? Chúng ta có thể ở lại đây để tiến hành giao dịch.
Ngõa Nhĩ Cam chỉ vào bao lớn sau lưng.
Hắn tin tưởng là sẽ không có thành trì lớn, bộ lạc biết được nhóm hành hoang thương nhân Bạch Lưu Ly thì sẽ từ chối, dù sao bọn hắn có thể mang đến một số hàng hóa mới lạ, cũng có thể giao dịch, để không thiếu hàng hóa.
- Chờ một chút.
Tán Viêm thản nhiên nói.
Ở thành Huyền Vũ nếu như tối muộn quá sẽ không cho người lạ vào bên trong, nhưng bây giờ đã rời khỏi thành Thánh Dương.
Hắn không làm chủ được, chỉ có thể đi thỉnh giáo một số người có thể làm chủ một chút.
- Được.
Ngõa Nhĩ Cam gật đầu.
- Tòa thành này sẽ cho chúng ta đi vào sao?
Đạt Tư lo lắng hỏi.
Trên thực tế, thanh danh hành hoang thương nhân vẫn không quá tốt.
Có rất nhiều đạo tặc sẽ ngụy trang thành hành hoang thương nhân, lừa gạt mở một ít cửa của bộ lạc, sau đó tiến vào để đi cướp bóc.
- Nhất định sẽ, ta tin tưởng không ai biết mà lại từ chối thương đội Bạch Lưu Ly của chúng ta.
Ngõa Nhĩ Cam cực kỳ tự tin nói.
Hắn dùng mười mấy năm thời gian, chỉ để cho cái tên hành hoang thương nhân Bạch Lưu Ly có một chút danh tiếng.
Chỉ cần nghe nói qua người của bọn hắn một chút, sẽ biết bọn họ không phải là một đám hành hoang thương nhân không ra gì.
- Nói cũng phải.
Đạt Tư tán thành gật đầu.
- Hy vọng trên ngọn núi ấy, có thể kiếm được một ít hàng hóa tốt trên đó.
Ngõa Nhĩ Cam hy vọng có thêm thu hoạch mới.
Như vậy mới có thể có thêm nhiều thứ hàng hóa tốt để đi đến thành Phi Điểu, có thể đổi được linh khí tốt hơn.
- Có thể sinh tồn ở Rừng Vạn Khô, không chừng sẽ có không ít đầu khớp xương hung thú và da thú.
Đạt Tư nhẹ giọng nói.
- Nói cũng phải, xem ra chúng ta lại sẽ kiếm thêm được một khoản.
Hai mắt của Ngõa Nhĩ Cam sáng lên.
Ở Rừng Vạn Khô, hung thú tương đối nhiều, bộ lạc hoặc thành lớn có thể có chỗ đứng ở Rừng Vạn Khô, thực lực bình thường đều tương đối sẽ rất mạnh.
Mà chỗ như vậy, thường thường sẽ có thể tích lũy một lượng lớn da thú và đầu khớp xương của hung thú.
Hai thứ đồ ấy ở bộ lạc và thành lớn có rất nhiều, chỉ là xử lý đơn giản một chút sẽ có thể dùng để chế các loại vũ khí đơn giản, quần áo.
Nhưng nếu như mang đi thành Phi Điểu, số lượng quá nhiều là có thể đổi một ít linh khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận