Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1953: Mục Lương Đang Câu Dẫn Đại Nhân Nhà Mình



Mục Lương giải thích:

- Đúng vậy, chỉ cần làm Giấy Thông Hành ở Hải Quan là có thể qua lại hai mảnh đại lục.

Tố Cẩm yên lặng một hồi, ngay sau đó cảm thán:

- Mục Lương, mỗi một việc mà ngươi làm đều khiến ta cảm thấy khiếp sợ.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng, ôn hòa nói:

- Sau này ngươi muốn tới thành Huyền Vũ thì cũng sẽ dễ dàng hơn rồi!

Bạch Ngọc nghe vậy đôi mắt trợn to, Mục Lương đây là đang trắng trợn câu dẫn đại nhân nhà mình.

Quả nhiên... Tố Cẩm nghe xong hai mắt sáng ngời, nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh, nói:

- Khi nào có rảnh thì ta sẽ thường xuyên tới thăm.

-... Hết thuốc chữa rồi.

Bạch Ngọc giơ tay vỗ trán một cái, đại nhân nhà mình quả nhiên là não luyến ái.

- Hoan nghênh ngươi ghé thăm bất cứ lúc nào.

Trong giọng nói của Mục Lương lộ ra chút ý cười.

- Được.

Khóe môi của Tố Cẩm cong lên.

Gian phòng đột nhiên trở nên an tĩnh lại, cánh của Trùng Cộng Hưởng vẫn còn chấn động.

Bạch Ngọc chớp mắt, hai người kết thúc trò chuyện rồi sao?

Đôi môi đỏ mọng của Tố Cẩm khẽ nhếch, quỷ thần xui khiến mà hỏi một câu:

- Ngươi ăn cơm tối chưa?

- Ừm, ăn rồi.

Mục Lương khẽ cười một tiếng.

Bạch Ngọc suýt chút nữa lại trợn trắng mắt, hiện tại đã sắp chín giờ rồi, năng lực tìm đề tài tán gẫu của đại nhân nhà mình đúng là quá kém cỏi.

Khuôn mặt của Tố Cẩm ửng hồng, hiển nhiên là cũng biết hỏi như vậy có chút gượng gạo:

- Vậy là tốt rồi.

-...

Hai người lại yên lặng một lúc.

- Dạo gần đây ngươi có gặp vấn đề gì không?

Lần này, đến lượt Mục Lương tìm chủ đề trước.

Tố Cẩm ngước mắt liếc nhìn chiếc TV đặt ở một góc phòng, hồi đáp:

- TV không xem được có tính không?

- Đây chính là một vấn đề.

Mục Lương trầm ngâm chốc lát, sau đó bảo đảm:

- Nhưng chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi, ta sẽ tranh thủ để đại lục cũ bắt được tín hiệu truyền hình trong tháng này.

Chỉ cần chế tác thêm vài cái tháp tín hiệu nữa thì sẽ có thể xem TV ở tại thành Tấn Nguyên.

- Chuyện này không cần gấp đâu.

Tố Cẩm dịu dàng nói.

-!!

Bạch Ngọc giơ nắm tay lên, nàng rất muốn nói đại nhân nhà mình một ngày cũng chờ không nổi, có thể hình dung là vô cùng cấp bách, ước gì ngày mai có thể xem được phim truyền hình mới nhất.

Sau khi rời đi thành Huyền Vũ, mỗi ngày Tố Cẩm đều nhớ nhung phim truyền hình và phim điện ảnh, đáng tiếc đại lục cũ hoàn toàn không thu được sóng từ tháp tín hiệu.

Mục Lương nói:

- Ta có việc muốn nhờ ngươi giúp một tay.

- Ngươi nói đi.

Tố Cẩm lên tinh thần.

Mục Lương sắp xếp từ ngữ rồi mở miệng:

- Thành Huyền Vũ cần rất nhiều công nhân, hy vọng ngươi có thể hỗ trợ chiêu mộ một ít người ở thành Tấn Nguyên.

- Ngươi cần bao nhiêu?

Tố Cẩm hỏi.

- Tự nhiên là càng nhiều càng tốt, đãi ngộ sẽ không tệ, chỉ cần làm việc ở thành Huyền Vũ thì lương bổng mỗi tháng thấp nhất là năm trăm đồng Huyền Vũ.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Thuê phòng cũng sẽ có giá cả ưu đãi, nước được cung cấp miễn phí.

Đối với người cuộc sống ở đại lục cũ, nước và thức ăn chính là việc quan trọng nhất.

Tố Cẩm gật đầu đáp ứng không chút do dự:

- Được, ta sẽ giúp ngươi chiêu mộ công nhân.

- Cảm ơn.

Mục Lương cảm kích nói.

- Ngươi không cần phải nói cám ơn với ta đâu.

Tố Cẩm nói với giọng chân thành.

- Ừm.

Mục Lương cười một tiếng.

Tố Cẩm nhẹ giọng nói:

- Thật ra chỉ cần ta nói đến làm việc ở thành Huyền Vũ thì sẽ có rất nhiều người nguyện ý đến đó.

Mục Lương mỉm cười từ chối cho ý kiến, danh tiếng của thành Huyền Vũ đã được tuyên dương ra bên ngoài thông qua căn cứ trung chuyển ở đại lục cũ.

Trong lòng anh đã bắt đầu dự định nên chuẩn bị lễ vật gì để đáp tạ Tố Cẩm.

Hai người câu được câu không mà hàn huyên qua lại, quan tâm tình hình gần đây lẫn nhau.

Một lúc sau, Mục Lương ôn hòa nói:

- Đã tối rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.

- Vâng, ngươi cũng vậy.

Tố Cẩm chậm rãi thở ra một hơi, trong lòng luyến tiếc cắt đứt cuộc trò chuyện.

- Ngủ ngon.

Giọng nói giàu từ tính của Mục Lương lại vang lên lần nữa.

- Ngủ ngon.

Khoé môi của Tố Cẩm hiện ra một nụ cười ngọt ngào.

- Ông ~~~

Trùng Cộng Hưởng dừng vỗ cánh, gian phòng lại khôi phục an tĩnh lần nữa.

Tố Cẩm nhìn giấy vẽ trên mặt bàn, yên lặng không nói lời nào.

Bạch Ngọc thấy thế an tĩnh lui ra ngoài, không có quấy rối đại nhân nhà mình.

…………..

Sáng sớm, bên trong kênh Sương Mù, Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ tỏa ra ánh sáng bao phủ ở toàn bộ khu vực lưng rùa, xua tan hắc ám.

- Đông đông đông ~~~

Từng tiếng chuông vang lên báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Bên trong Vệ Thành Số Một, bên trong một tòa nhà lầu đối diện đường cái.

- A cáp ~~~

Già Lực Lỗ ngáp một cái, nghe tiếng chuông rồi từ từ tỉnh dậy.

Lão ngồi ngây ngốc ở trên giường một hồi, chờ cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất thì mới chậm chạp xuống giường mang giày vào.

Già Lực Lỗ nhìn về phía cửa phòng của cháu gái, lẩm bẩm:

- Còn chưa tỉnh sao?

Lão thuê một gian nhà ở một phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ duy nhất để lại cho cháu gái, còn lão thì mua cái giường lớn ngủ ở phòng khách.

- Cộc cộc cộc ~~~

Già Lực Lỗ gõ cửa phòng, hỏi:

- Phi Nhi, tỉnh chưa?

- Ông nội, ta còn muốn ngủ thêm một chút nữa ~~~

Trong phòng truyền ra giọng nói mơ hồ của Cầm Phi Nhi.

- Không được, mau dậy đi, hôm nay phải đi học rồi.

Già Lực Lỗ kiên trì khuyên nhủ.

-...

An tĩnh, trong phòng không có tiếng động nào truyền ra.

Trên trán Già Lực Lỗ xuất hiện gân xanh, lão lại gõ cửa phòng, hô:

- Phi Nhi?

Cầm Phi Nhi lại hé mắt lần nữa, lười biếng nói:

- Ta có thể không đi học sao?

Già Lực Lỗ cất cao giọng:

- Đương nhiên là không được, ta đã đóng học phí rồi.

- Biết rồi...

Cầm Phi Nhi chậm rãi lên tinh thần, dù phải nhịn ăn nhịn mặc thì ông nội cũng muốn cho cô đến trường, không thể để ông nội thất vọng được.

Cô bé chậm rì rì rời giường, tốn mười phút mới mặc quần áo và mang giày tử tế, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm rời phòng.

Già Lực Lỗ rửa mặt xong bước ra phòng tắm, thúc giục:

- Mau đi rửa mặt, không còn sớm nữa đâu.

- Vâng….

Cầm Phi Nhi nâng hai tay lên, duỗi cái thắt lưng, đi vào phòng tắm.

Khi cô bé rửa mặt xong đi ra thì trên bàn ăn đã có một đĩa bánh rán lúa mì nóng hổi

Già Lực Lỗ cắn một miếng bánh rán, nổi giận giơ cằm ra hiệu:

- Nhanh ăn đi.

- Vâng, ngao ô ~

Cầm Phi Nhi cầm lấy bánh rán nóng hổi và cắn một miếng lớn, thỏa mãn phồng má nhấm nuốt.

- Đủ ăn không?

Già Lực Lỗ nhìn về phía cháu gái.

- Đủ rồi ạ.

Cầm Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Già Lực Lỗ nuốt bánh rán trong miệng xuống, gật đầu nói:

- Ừm, ăn nhanh đi, ông nội đưa ngươi đến trường.

- Vâng~~~

Cầm Phi Nhi mềm mại đáp.

Già Lực Lỗ còn muốn nói cái gì nữa nhưng trái tim đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp.

Lão há miệng, đổ mồ hôi trán nhìn về phía cháu gái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận