Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 379: Đến Trễ Sẽ Không Có Bữa Sáng Ăn

- Người nhiều! Hung thú nhiều!
Mục Lương nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Nguyệt Thấm Lan, khóe miệng của hai người cùng nhau nhếch lên.
Nhân khẩu nhiều, mang ý nghĩa việc kinh doanh ở Phố Buôn Bán có thể tốt hơn, cũng có thể kiếm được càng nhiều tinh thạch hung thú.
Hung thú nhiều, mang ý nghĩa Mục Lương có thể thuần dưỡng thêm mấy con động vật thuần dưỡng, tăng cao thực lực bản thân.
Dưới mắt, hình như không có nơi nào thích hợp hơn so với Thành Dạ Nguyệt.
- Vậy chúng ta đến Thành Dạ Nguyệt.
Mục Lương hạ quyết tâm nói.
Anh không nhịn được nhớ tới cô gái tai mèo và thiếu nữ Ma Cà Rồng, bây giờ các cô ấy thế nào rồi?
- Được, để ta đi sắp xếp.
Nguyệt Thấm Lan mỉm cười đáp.
Nói xong, cô quay người mang theo Hồ Tiên rời đi thư phòng, chuẩn bị mang cô ấy đi đến Phố Buôn Bán, sắp xếp công việc cho cô ấy.
Chủ yếu là để cho nhân viên làm việc ở Phố Buôn Bán, biết người quản lý mới.
- Ta mang ngươi đi dạo một vòng ngoại thành, làm quen hoàn cảnh một chút.
Nguyệt Thấm Lan bước đi ưu nhã, đi xuống tầng năm Khu vực Trung ương.
Hồ Tiên bước chân chập chờn, bước nhanh đuổi kịp.
- Chị, vì sao gốc cây này có thể mọc lớn như thế?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía trên cao, chỉ có thể nhìn thấy tán cây cực lớn.
- Vì nó là thánh thụ Thành Huyền Vũ, Trà Thụ Tinh Thần cấp 8.
Nguyệt Thấm Lan ôn nhu giải thích nói.
- Cấp 8!
Hồ Tiên nhỏ giọng hô to sự ngạc nhiên.
Thì ra thánh thụ Thành Huyền Vũ là thực vật xanh cấp 8, cũng khó trách nó có thể khổng lồ như thế.
Trong lòng của cô đang rất rung động, càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với Thành Huyền Vũ.
- Đại nhân Thấm Lan.
Ở cổng ra vào Khu vực Trung ương, A Mạn đứng canh gác đưa tay cung kính thi lễ chào theo tiêu chuẩn.
- Đây là tiểu thư Hồ Tiên, sau này sẽ ở trong Cung Điện.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu, giới thiệu Hồ Tiên.
Hồ Tiên vào ở Cung Điện, cần phải cho nhóm hộ vệ Khu vực Trung ương biết, tránh sau này ra vào lại bị phiền phức.
- Vâng.
A Mạn cảm thấy ngạc nhiên, nhịn không được nhìn Hồ Tiên thêm vài lần.
Cô ấy không phải Hầu gia Thành Vạn Yêu sao?
A Mạn âm thầm nhớ, có thể vào ở Cung Điện, cũng là cao tầng Thành Huyền Vũ.
- Đi thôi, chúng ta đến khu ngoại thành.
Nguyệt Thấm Lan đưa tay ra hiệu, cất bước rời khỏi Khu vực Trung ương, đi về phía quảng trường nhỏ khu ngoại thành.
Hồ Tiên chớp chớp mắt nhìn A Mạn, một bước uốn éo rời đi.
Lúc này, trong lòng của cô đã buông lỏng, cảm thấy Thành Huyền Vũ không bị ràng buộc nhiều, không giống như ở Thành Vạn Yêu, rời đi nội thành còn cần che đi dáng vẻ của mình.
Khi mặt trời vừa vô nhô lên.
Trên Khu vực Trung ương Thành Huyền Vũ, Hồ Tiên đang ở trong Thiên Điện.
- A a!
Lông mi thon dài của Hồ Tiên hơi run rẩy, mở mắt ra, vẻ mơ hồ thoáng qua trong con ngươi màu đỏ rực, lập tức khôi phục sự tỉnh táo.
Cô ngồi dậy, quan sát cả căn phòng, không phải là căn phòng quen thuộc ở Thành Vạn Yêu.
- Đúng, đây là Thành Huyền Vũ .
Hồ Tiên đưa tay gãi gãi đôi tai hồ ly, xoay người xuống giường mặc quần áo với mang giày vào tử tế.
Sau đó, cô rời khỏi phòng, đi tới trong phòng vệ sinh, nhìn qua bồn tắm lưu ly cực lớn, hơi do dự, muốn tắm rửa sạch một cái hay không?
Hai tay của Hồ Tiên giơ cao khỏi đỉnh đầu, giãn ra gân cốt toàn thân.
Tối hôm qua, cô ngâm nước nóng tắm, ngâm hơn nửa giờ, thoải mái đến nỗi suýt chút nữa ngủ quên trong bồn tắm.
Từ khi cô trưởng thành, chưa từng trải qua cuộc sống xa xỉ như vậy, trước đó mỗi tháng, chỉ dùng một chút nước tắm rửa đơn giản.
- Buổi tối lại tắm, đến trễ sẽ không có bữa sáng ăn.
Hồ Tiên lẩm bẩm.
Cô cầm lấy bàn chải đánh răng, chấm lấy bột than củi trong bình gốm, ngậm uống vào một ngụm nước sạch, sau đó nhổ ra, bắt đầu dùng than củi quét vôi răng.
Bàn chải đánh răng là Mục Lương đặc chế, dùng lông của hung thú làm thành răng bàn chải đánh răng, dùng lưu ly bao quanh lông thú, xem như cố định, làm ra một chiếc bàn chải đánh răng đơn giản.
- Ưm ưm !
Hồ Tiên nhíu mày, cảm giác bột than củi ở trong miệng cũng không thoải mái.
Cô lại uống vào một ngụm nước sạch, bắt đầu dùng sức súc miệng, lại phun nước ra làm ba bốn lần, cho đến khi phun ra toàn bộ bột than.
Cách đánh răng này vẫn là do cô học hỏi theo tiểu hầu gái.
Trong nhà vệ sinh, có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, cô cũng hỏi tiểu hầu gái, mới hiểu được công dụng của những vật kia.
- A, trong miệng thật sự rất thoải mái......
Hồ Tiên cảm thấy kinh ngạc, dùng bàn tay ngăn ở trước miệng, thở ra một hơi lại dùng sức hít hà, hương thơm tươi mát.
- Đồ tốt.
Trong lòng của Hồ Tiên cảm thấy như trên mây, rửa sạch bàn chải đánh răng, đặt ở trên bồn rửa mặt, hong khô.
Sau đó, cô rời phòng, đi đến sảnh chính.
Trong phòng bếp, Mễ Nặc và Vệ Ấu Lan đang chuẩn bị bữa sáng.
Hôm nay bữa sáng vẫn là bánh bao và cháo lúa mì.
- Sắp chín rồi.
Mễ Nặc đang ngắm nhìn bánh bao bên trong lồng hấp pha lê, nghiêng đầu ôn nhu nói:
- Tiểu Lan, đi gọi mọi người tới ăn sáng.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan khôn khéo đáp lại, lau sạch sẽ đôi tay nhỏ, rời khỏi phòng bếp.
- Thơm quá.
Hồ Tiên đi vào sảnh chính, lần theo hương vị đi đến phòng bếp.
Cô đi vào phòng bếp, nhìn thấy cô gái tai thỏ đang mở lên cái nắp của lồng hấp, gấp bánh bao trắng tinh ra bên ngoài.
- Em gái nhỏ, cần giúp một tay không?
Hồ Tiên cười nhẹ nhàng hỏi.
- A!
Mễ Nặc bị sợ nhảy một cái, âm thanh xa lạ làm cho cô có chút khẩn trương lên.
Bỗng nhiên, cô quay đầu nhìn về phía cửa phòng bếp, sau khi nhìn thấy Hồ Tiên càng căng thẳng hơn.
Đây là lần đầu tiên cô gái tai thỏ với Hồ Tiên gặp mặt.
Mặc dù cô từ trong miệng Mục Lương biết được, trong Cung Điện có người mới đến ở, nhưng lại lần thứ nhất đối mặt.
Mễ Nặc vội vàng cúi đầu xuống, có chút lo lắng nói:
- Không, không cần.
Hồ Tiên cảm thấy kinh ngạc, em gái tai thỏ này làm sao thế?
- Em Hồ Tiên, đến phòng ăn đi.
Nguyệt Thấm Lan đi tới.
- Ừm.
Hồ Tiên quẫy đuôi một cái, trước khi rời đi tò mò hỏi:
- Hình như cô ấy có chút sợ ta, vì sao vậy?
Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng giải thích:
- Đừng đặt ở trong lòng, Mễ Nặc chỉ là trời sinh nhút nhát, sống chung thời gian lâu dài quen thuộc thì sẽ tốt hơn.
- Thì ra là thế!
Hồ Tiên hiểu ra, thỏ nhỏ trời sinh đã nhút nhát.
Nguyệt Thấm Lan đi vào phòng bếp, ôn nhu hỏi:
- Mễ Nặc, không có bị dọa sợ chứ?
Mễ Nặc ngẩng đầu lên, thấy phòng bếp không còn người xa lạ, lập tức thở phào.
Cô lắc đầu hồn nhiên nói:
- Ta không sao.
- Làm thế nào mới có thể thay đổi được khuyết điểm sợ người lạ của ngươi đây?
Nguyệt Thấm Lan đưa tay, xoa xoa đầu cô gái tai thỏ.
Khuôn mặt của Mễ Nặc đỏ lên, tò mò hỏi:
- Vị mới vừa rồi kia chính là Hồ Tiên?
- Ừm, ở phía nam Thiên Điện.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu, giúp cô ấy lấy bánh bao từ bên trong lồng hấp ra, đặt lên trên mấy cái dĩa xinh xắn trên bàn.
- Cô ấy thật xinh đẹp.
Mễ Nặc nhỏ giọng khen ngợi từ đáy lòng, đôi tai thỏ lông xù đang cụp xuống.
Nguyệt Thấm Lan giang đôi tay ra, nhún vai một cái, từ chối cho ý kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận