Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1656: Trứng Linh Thú

-...

Khóe mắt của Mục Lương nhảy lên.

Bạch Sương vội vàng nói:

- Không thể ăn, trứng này còn có thể ấp nở.

- Vậy thật là đáng tiếc.

Hồ Tiên nhún vai nói.

- Làm thế nào để ấp nở nó?

Mục Lương cảm thấy hứng thú hỏi.

Bạch Sương lắc đầu, tiếc nuối nói:

- Cái này thì ta không biết, Linh thú quá ít, người biết về nó không có nhiều.

- Được rồi, vậy để ta tìm biện pháp.

Mục Lương chậm rãi gật đầu rồi thu lại trứng Ảnh Thú.

Anh nhìn về phía cô gái tóc vàng tím, ôn hòa nói:

- Ta rất thích món quà này.

- Vậy là tốt rồi.

Bạch Sương nhoẻn miệng cười, đôi mắt đẹp khẽ cong lên.

Mục Lương quay đầu nhìn về phía hộp lưu ly trên bàn ăn, ngón tay anh nhẹ một cái, một hộp lưu ly chưa mở bay lên rồi tiến đến trước mặt Bạch Sương.

- Cái này.... Là cho ta sao?

Bạch Sương sửng sốt một chút.

- Ừ, tặng cho ngươi.

Mục Lương gật đầu, may mắn mình có suy xét đến chuyện này.

Cổ họng Bạch Sương nhấp nhô, cô tiếp nhận hộp rồi mở ra, bên trong là một con búp bê lưu ly đang nằm yên tĩnh, dáng vẻ giống hệt cô.

- Ta rất thích món quà này.

Cô kích động nói.

- Ừ, ngươi thích thì tốt rồi.

Mục Lương mỉm cười, xoay người trở lại vị trí của mình.

Bạch Sương ôm búp bê, trong lòng như muốn tan chảy.

- Đại nhân Thấm Lan, ngài còn có một cái bánh kem.

Tiểu Mật ghé vào bên tai Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở.

- Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan sáng lên, vội thúc giục:

- Ngươi mau lấy bánh kem ra đây.

- Vâng.

Tiểu Mật hào hứng rời khỏi nhà ăn, đi phòng bếp.

- Mau dọn dẹp bàn ăn đi.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía tiểu hầu gái.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan và Thanh Vụ lanh lẹ dọn sạch bàn ăn.

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp đôi mắt màu đỏ, tò mò hỏi:

- Mẹ, ngươi muốn làm gì thế?

Nguyệt Thấm Lan thần bí nói:

- Đợi chút nữa thì ngươi sẽ biết.

Cộp cộp cộp ~~~

Tiểu Mật trở về, chiếc bánh kem màu hồng trong tay lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

- A, là bánh kem sao?

Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng lên.

Mễ Nặc ngoan ngoãn nói:

- Đúng vậy, đây là bánh kem do chính tay đại nhân Thấm Lan làm, là quà lễ tình nhân dành cho thành chủ đại nhân.

- Thì ra là do mẹ làm, khó trách….

Nguyệt Phi Nhan nhìn chiếc bánh kem màu hồng xiêu xiêu vẹo vẹo, muốn nói lại thôi.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt nhìn con gái, khó chịu hỏi:

- Thế nào, nó không đẹp à?

- Đẹp chứ, nhìn rất ngon miệng!

Nguyệt Phi Nhan lập tức ôm đầu theo phản xạ có điều kiện.

Kem tươi đã bị chảy ra một chút nên bề ngoài không được đẹp mắt cho lắm, nhưng kem tươi là màu hồng cho nên gia tăng điểm cho phần nhìn.

Hi Bối Kỳ kinh ngạc khen ngợi:

- Chị Thấm Lan thật là lợi hại, biết làm cả bánh kem.

- Thoạt nhìn không tệ, hương vị hẳn là rất ngon.

Ly Nguyệt miễn cưỡng cổ động một câu.

- Ngươi có lòng rồi.

Mục Lương nhìn chiếc bánh kem giống như là muốn ngã tới nơi, trong lòng cố nén cười.

- Mau nếm thử đi.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, nhìn chiếc bánh kem màu hồng xiêu vẹo, nàng có chút xấu hổ khi được khen.

- Được.

Mục Lương nghe lời ngồi xuống.

Tiểu hầu gái bưng một con dao và một chiếc đĩa sạch tới, sau đó đưa dao cho Mục Lương.

- Ngươi muốn ta cắt bánh sao?

Mục Lương nhìn Nguyệt Thấm Lan, thấy cô gật đầu mới vươn tay tiếp nhận dao rồi cắt bánh kem một cách thuần thục.

- Mau nếm thử.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía anh với ánh mắt mong đợi.

- Được, để ta ăn thử.

Mục Lương suýt bật cười thành tiếng, anh cầm muỗng múc bánh kem rồi cho vào miệng.

Kem tươi màu hồng vào miệng rất nhẵn mịn, còn có mùi thơm thoang thoảng rất đặc biệt, không thể nếm ra là mùi vị gì.

Cốt bánh dưới lớp kem tươi rất mềm mại, có thể nhìn thấy nhiều lỗ tổ ong.

Nguyệt Thấm Lan truy hỏi:

- Ăn ngon không?

Mục Lương tán dương:

- Ăn rất ngon, tay nghề không thua kém gì tiểu hầu gái.

- Ngươi đừng tâng bốc ta quá.

Nguyệt Thấm Lan giận trách.

- Ha ha ha, ăn ngon thật mà.

Mục Lương nhếch miệng cười nói.

- Vậy ngươi ăn hết đi.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói.

- Được rồi.

Mục Lương cưng chìu đáp ứng.

- Mùi vị thật sự không tồi.

Mễ Nặc cầm đĩa múc bánh kem, khóe miệng còn dính một chút kem tươi màu hồng.

Nguyệt Phi Nhan tán đồng gật đầu, cảm thấy bất ngờ nói:

- Đúng vậy, mẹ biết nấu ăn, chuyện này thật sự làm cho ta không thể tin được.

- Hừ, mẹ ngươi không gì là không biết.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nâng cằm lên.

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp đôi mắt màu đỏ, nói tiếp:

- Lúc đó đứng vung…

- Ngươi muốn chết à?

Mí mắt của Nguyệt Thấm Lan co giật, giơ tay giả vờ muốn cốc đầu con gái, cắt ngang lời tiếp theo.

- Ta sai rồi.

Nguyệt Phi Nhan vội rụt cổ lại.

- Cái này gọi là bánh kem sao, ăn ngon thật đấy.

Đôi mắt đẹp của Bạch Sương tỏa sáng, đây là lần đầu tiên cô ăn bánh kem, phần kem tươi nhẵn mịn khiến nàng yêu thích vô cùng.

- Ta cũng muốn học làm bánh kem.

Tố Cẩm dịu dàng nói.

Mục Lương gật đầu, ôn hòa nói:

- Ngươi có thể nhờ Tiểu Lan dạy ngươi.

Nguyệt Thấm Lan hơi cau mày, nếu phương pháp làm bánh kem bị lưu truyền ra ngoài thì thành Huyền Vũ sẽ thiếu một loại mỹ thực chiêu bài.

Tố Cẩm dường như biết Nguyệt Thấm Lan đang sầu lo cái gì, nghiêm túc nói:

- Ta sẽ không truyền ra ngoài.

- Ta biết mà.

Mục Lương mỉm cười.

…………

Ban đêm, trong thư phòng ở cung điện.

Mục Lương cầm trứng Ảnh Thú trong tay, vỏ trứng đen như mực thoạt nhìn bình thường không có gì khác lạ, trên bề mặt vỏ trứng có những vết lõm mỏng như sợi tóc.

- Làm thế nào để ấp nó đây?

Anh nhẹ giọng nói nhỏ một câu.

Cộc cộc cộc ~~~

Mục Lương ngước mắt nhìn đồng hồ quả lắc trên mặt tường, chỉ còn mười mấy phút là đến mười hai giờ.

Anh thả trứng Ảnh Thú xuống, chép miệng nói:

- Lễ tình nhân sắp kết thúc rồi.

- Chờ cả đêm rồi, thật là, lễ tình nhân mà lại không tới...

Mục Lương khẽ thở dài.

Sau khi anh trở về từ nhà ăn, Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên đều không tới thư phòng.

Mục Lương nhìn quả trứng trên mặt bàn, tiếp tục suy xét làm thế nào để ấp nở nó.

- Tìm một con Gà Ba Màu để ấp nó?

Anh cúi đầu suy tư một lúc.

Đột nhiên, anh cảm giác phần bụng đột nhiên trở nên nóng bỏng, giống như có lửa đang thiêu đốt trong người, chẳng mấy chốc thì nhiệt độ cơ thể đã tăng vọt.

- Chuyện gì thế này? Trúng độc?

Trên mặt Mục Lương lộ vẻ ngạc nhiên.

Anh vội vàng nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận sự biến hoá của cơ thể.

Mười phút sau, Mục Lương chỉ phát hiện tim đập nhanh hơn, tốc độ máu chảy trong cơ thể gia tăng dẫn đến nhiệt độ cơ thể tăng lên, có điều cả người lại tỉnh táo vô cùng, còn cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.

Anh trầm mặt, nhớ lại hôm nay ăn cái gì.

- Lẽ nào là ma dược của Phi Nhi sao?

Mục Lương chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng lấy ra ma dược màu hồng đặt ở trong không gian chứa đồ.

- Không đúng, ta còn chưa ăn nó mà...

Ngón tay của Mục Lương khẽ nhúc nhích, nhìn bột thuốc màu hồng trong bình lưu ly, lại nghĩ tới chiếc bánh kem màu hồng ăn lúc tối.

Anh co giật khóe miệng, nhức đầu nói:

- Ma dược mà Vưu Phi Nhi chế tạo là thuốc đại bổ cho đàn ông.....!

Cộp cộp cộp ~~~

Lúc này bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân, có người đang đứng ở ngoài cửa.

- Mục Lương, ngươi đã ngủ chưa?

Giọng nói ưu nhã truyền vào thư phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận