Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 583: Năm Người Cuối Cùng

Nguyệt Thấm Lan đưa tay vén lấy tóc dài bên tai, dịu dàng nói:

- Ừ, có thể bắt đầu.

- Nhìn kỹ tấm vé trong tay các ngươi, mỗi lần ta chỉ đọc to ba lần, không có người trả lời, thì hết hiệu lực.
Hồ Tiên đưa tay bỏ vào thùng phiếu.
Mọi người đều nín thở, tập trung nhìn vào Hồ Tiên với Nguyệt Thấm Lan, đồng thời trong đầu nhớ kỹ số may mắn của bản thân.
Tay Hồ Tiên lấy ra từ trong hộp gỗ rút thưởng, mắt nhìn con số trên tờ giấy, ngước mắt lạnh nhạt nói:

- Vị đầu tiên may mắn là số 69.

- Ta, ta là người giữ số 69.
Trong đám người, Lý Tiểu Cốt giơ cao hai tay, hưng phấn đưa ra tấm vé trên tay.

- Mang tới ta xem một chút.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ nói.
Lý Tiểu Cốt hào hứng đi lên, khoe khoang, đưa tấm vé rút thưởng cho nữ nhân ưu nhã.
Nguyệt Thấm Lan nhìn con số trên tờ giấy, thật sự là số sáu mươi chín, con dấu phòng giả cũng là thật, liền cười gật đầu:

- Ngươi là người thứ nhất.

- Hì hì... Ta đã nói ta là có vận khí tốt mà!
Lý Tiểu Cốt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn qua nhóm hộ vệ trong đám người.

- Tiểu thư thật sự được chọn, chúng ta làm sao bây giờ?
Hộ vệ nhếch mép một cái, thấp giọng thương lượng với đồng bạn.
Một tên hộ vệ khác khó khăn mở miệng nói:

- Ngươi nói xem họ có để cho chúng ta đi theo vào không?

- Ngươi cảm thấy có thể sao?
Tên hộ vệ này nghiêm mặt nhìn bạn mình.

- Không thể nào.
Đồng bạn của hắn đáp lại chắc chắn.
Hồ Tiên lại lấy ra tờ giấy thứ hai từ trong hộp rút thưởng, mở ra rồi đọc lên con số:

- Vị thứ hai, số 419.

- Ta, là ta.
Sau một khắc, tiếng trả lời đã vang lên.
Một đại hán trung niên đi ra từ trong đám người, vẫy tờ vé trong tay, chạy về hướng trước mặt Nguyệt Thấm Lan.
Hồ Tiên tiếp tục rút ra một tờ khác, tiếp tục chọn ra người may mắn, số vị trí còn lại càng ngày càng ít.

- Chỉ còn có 5 người.
Trong đám người, có người la nhỏ, làm cho bầu không khí trở nên khẩn trương lên.

- Hi vọng có thể chọn trúng ta.
Người có khát vọng tiến vào ngoại thành thành Huyền Vũ thấp giọng cầu nguyện.
Động tác Hồ Tiên trên tay dừng lại, một lần rút ra 5 người còn lại.

- Số 235, số 307, số 169, số 73, số 18.

- Phù, may quá, ta trúng rồi, số 73 là ta.

- Đáng giận, vì sao không phải số 19 chứ?
Trong đám người, có người hưng phấn cũng có người ảo não.
Âm thanh lười biếng của Hồ Tiên lại vang lên:

- Buổi rút thăm trúng thưởng lần này đã kết thúc.

- Ta cũng muốn vào xem.
Có thương nhân tình báo thấp giọng ảo não không thôi.
Bọn họ muốn lấy được tin tức độc quyền thuộc về ngoại thành thành Huyền Vũ, sẽ bán ra giá cao cho người có nhu cầu.
Đám người rất nhanh giải tán, cũng không có ai dám có ý đồ xấu, dù sao hai người đánh nhau trước đó chính là một bài học đắt giá.
- Hai mươi người được chọn trúng, đi theo ta.
Sau khi Nguyệt Thấm Lan kiểm tra đối chiếu xong các tờ vé trúng thưởng, sau đó mang theo Diêu Nhi chuẩn bị rời đi.

- Đi, vào thành thôi.
Lý Tiểu Cốt đi theo sau lưng Nguyệt Thấm Lan, đi trước những người khác.
Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh dặn dò:

- Theo sát, không cho phép đi loạn.

- Ừ.
Trong đội ngũ, một số nhỏ người thưa thớt đáp lại.
Diêu Nhi đi theo bên cạnh Nguyệt Thấm Lan, quay đầu nhìn về phía hai mươi người sau lưng, những người này trẻ có già có, ngửa mặt nhỏ giọng hỏi:

- Đại nhân Thấm Lam, chỉ hai người chúng ta dẫn bọn họ đi tham quan, không sợ bọn họ gây chuyện sao?

- Không cần sợ, trong bọn họ, một cao thủ cấp 5 cũng không có.
Nguyệt Thấm Lan không thèm quan tâm, nói.
Trong hai mươi người được chọn, thực lực mạnh nhất cũng chỉ có cấp 4, còn là cô bé may mắn đầu tiên được rút trúng.
Diêu Nhi nhịn không được tò mò hỏi:

- Vậy đại nhân là cấp mấy?

- Cấp 6 cao cấp.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng đáp.
Mặc dù cô chỉ có thực lực cấp 6 cao cấp, nhưng mặc Váy Lam Tinh là Linh khí cao cấp nên có thể đánh một trận với cao thủ cấp 7.

- Thật là lợi hại.
Đôi mắt của Diêu Nhi tỏa sáng lấp lánh, mặt mũi tràn đầy sùng bái.

- Ngươi nên khâm phục Mục Lương.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa, nhìn ánh mắt sùng bái của thiếu nữ.

- Thành chủ đại nhân... Nhất định là lợi hại nhất.
Diêu Nhi dùng sức gật đầu.
Nguyệt Thấm Lan liếc tiểu hầu gái, mắt lộ ra tia tán thưởng, đối phương biết cao thấp, vấn đề nên hỏi không nên hỏi đều biết rõ.
Úng thành.
Nguyệt Thấm Lan dẫn theo hai mươi người được chọn, trực tiếp xuyên qua cổng Úng thành.
Bước vào Úng thành, ánh mắt của bọn họ bỗng nhiên được mở rộng hơn rất nhiều, tầm mắt bị thực vật xanh chiếm lấy, màu xanh biếc tràn ngập khắp nơi.

- Thật nhiều cây xanh!
Thương nhân tình báo trừng lớn hai mắt.
Bọn họ ngửi được mùi hoa thơm dễ chịu, hít sâu một hơi, cảm thấy trong người với tinh thần đều vui vẻ hơn.

- Nhiều cây xanh như vậy lại được trồng tùy ý ven đường?
Trong đám người truyền đến âm thanh bàn tán cao thấp khác nhau:

- Nếu mang những thực vật xanh này ra ngoài giao dịch, có thể đổi không ít đồ tốt, trồng ở nơi này thật là đáng tiếc.

- Ngươi biết cái gì, thành Huyền Vũ không thiếu cây xanh.
Có người lên tiếng phản bác.

- Nhìn ra được, thành Huyền Vũ hoàn toàn không thiếu thực vật xanh.
Đám người cảm thán không thôi.

- Đi nhanh nào.
Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói.

- Ừ.
Họ vội vàng đáp lại, tiếp tục tiến về phía trước, sự chú ý và ánh mắt lại đang nhìn nơi khác.
Đám người đi dạo bốn mươi phút, hai bên đường chưa bao giờ từng thiếu cây xanh.

- Nơi này chính là khu nhà ở, phải theo sát, không nên chạy loạn.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng nhắc nhở.

- Ừm...
Mọi người thấy đường phố sạch sẽ ngay ngắn, có chút ngây người.
Nơi này và thành phố lớn khác, hoàn toàn là một trời một vực.
Ngước mắt nhìn lại, khu dân cư có không ít người qua lại, có một phần tư người đều đạp xe đạp.

- Chào thư kí đại nhân!
Dân chúng vội vàng chào hỏi Nguyệt Thấm Lan, trên mặt tràn đầy nụ cười, chỉ là lúc nhìn về phía đám người Lý Tiểu Cốt, trong mắt vẫn rất tò mò.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu mỉm cười ra hiệu, mang theo đám người tiếp tục đi vào trong khu dân cư.

- Gia nhập vào thành Huyền Vũ, đều có thể có được nhà của riêng mình ở khu này, nước trong thành có thể dùng miễn phí...
Nguyệt Thấm Lan giới thiệu, tiết lộ những tin tức cơ bản ra ngoài.

- Dùng nước miễn phí?
Đám người nhịn không được lên tiếng kinh hô.
Phải biết, nước rất trân quý, có đôi khi còn rất khó giao dịch được.
Ở một vài bộ lạc với thành nhỏ, có bao nhiêu người vì không có nước uống, mà chết khát.

- Đây là phúc lợi cư dân của thành Huyền Vũ.
Nguyệt Thấm Lan lạnh nhạt nói.
Lý Tiểu Cốt tò mò hỏi:

- Vậy người gia nhập vào, phải làm sao nuôi sống chính mình?
Khóe miệng Nguyệt Thấm Lan nhấc lên, tao nhã nói:

- Đương nhiên là công việc, Huyền Vũ Thành có rất nhiều nhà xưởng thiếu người, chỉ cần làm việc, sẽ không đói chết.

- Công việc, công việc gì?
Lý Tiểu Cốt lại một lần hỏi ra những vấn đề mà người khác thắc mắc.
Nguyệt Thấm Lan thản nhiên nói:

- Có rất nhiều, như đi đồng ruộng trồng rau xanh, Công Xưởng Xe Đạp sản xuất xe đạp, mỗi tháng tiền lương thấp nhất là tám mươi đồng Huyền Vũ.

- Là thật sao?
Có người vẫn nghi ngờ hỏi lại.
Nguyệt Thấm Lan nhún vai, không thèm để ý nói:

- Ta không cần phải lừa các ngươi.

- Chị, ngươi vừa mới nói đến đồng ruộng, chúng ta có thể đi xem không?
Lý Tiểu Cốt nhắc đến chủ đề, cô ấy cảm thấy rất hứng thú với đồng ruộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận