Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1371: Ta Trở Về Rồi, Cuối Cùng Ta Cũng Có Thể Về Nhà Rồi



Mấy phút sau, Mục Lương lại mở mắt ra lần nữa.

- Con đường nối hai bên sắp xây xong rồi, ta đi trồng Hoa Sương Mê.

Anh nói một tiếng rồi đứng lên.

Anh mới vừa thu được tin tức do Rùa Đen truyền tới nói rằng nó đã tiếp cận cửa ra của kênh Sương Mù, Mèo Sương Mù Tám Đuôi cũng đã xây xong con đường.

- Ta cũng muốn đi.

Nguyệt Thấm Lan cũng đứng lên.

- Đi thôi.

Mục Lương rời khỏi thư phòng, hai người bước ra bên ngoài cung điện.

Anh hơi nhúc nhích ý niệm, mang theo Nguyệt Thấm Lan bay lên không trung và hướng về phía Rùa Đen.

Mười phút sau, hai người đã có thể nghe được tiếng sấm vang lên bên tai.

- Ở ngay chỗ này.

Mục Lương ngừng lại.

Nguyệt Thấm Lan buông tay ôm anh ra, ưu nhã hỏi:

- Cần ta giúp một tay không?

- Không cần đâu, ta sẽ xong sớm thôi.

Mục Lương lắc đầu, cơ thể lao thẳng xuống biển.

Anh rơi vào trên mặt biển, nước tự động tách ra, đất cát dưới đáy biển tụ lại với nhau tạo thành một hòn đảo nhỏ, phần chóp của đảo cao hơn mặt nước hàng chục mét.

Lĩnh Vực Sinh Mệnh bao phủ trên hòn đảo nhỏ và bắt đầu loại bỏ muối và các chất độc hại khỏi đất, quá trình này kéo dài nửa giờ trước khi hòn đảo trở nên thích hợp để gieo trồng.

Mục Lương lấy ra hạt giống Hoa Sương Mê rồi chôn nó ở trung tâm đảo, sau đó tiếp tục thi triển Lĩnh Vực Sinh Mệnh để thúc đẩy nó sinh trưởng.

Dưới tác dụng của nguyên tố sinh mệnh và Lĩnh Vực Sinh Mệnh, Hoa Sương Mê nhanh chóng phát triển đến độ cao một trăm hai mươi mét cao, trở thành Hoa Sương Mê cấp 8.

- Bước cuối cùng.

Mục Lương giơ tay lên rồi nắm chặt lại, thi triển năng lực kiến tạo một bức tường lưu ly bao phủ hòn đảo nhỏ.

Hoa Sương Mê cấp 8 đung đưa, đóa hoa khổng lồ tiết ra sương mù bảy màu, bao phủ phạm vi xung quanh một ngàn mét.

Đùng đùng đùng....

- Giải quyết.

Mục Lương phủi tay rồi hài lòng gật đầu.

Anh trở lại bên cạnh Nguyệt Thấm Lan, vươn tay ôm vòng eo thon thả của cô.

- Cứ như vậy là được rồi?

Nguyệt Thấm Lan nhìn anh, gương mặt xinh đẹp của cô hơi ửng hồng.

- Ừ, chúng ta trở về thôi.

Mục Lương mang theo Nguyệt Thấm Lan bay trở về.

…………

Bên ngoài bão táp, đoàn hải tặc Lôi Đức vẫn ở đó, hai con thuyền lớn đậu cạnh nhau, lắc lư theo dòng chảy của biển.

- Phanh!!

Lôi Đức đấm xuyên qua bức tường gỗ của khoang thuyền, sắc mặt của hắn vô cùng u ám.

Hắn đã chờ đợi bên ngoài kênh Sương Mù gần mười ngày, bởi vì người của băng hải tặc Phong Đạt vẫn còn ở ngoài kia, bọn hắn lại đánh không thắng nên chỉ có thể cụp đuôi tiếp tục đợi ở chỗ này.

- Xin lão đại hãy bớt giận.

Dã Phó vội vàng mở miệng trấn an.

- Ngươi bảo ta nguôi giận? Làm thế nào có thể tiêu tan được? Chờ chết sao?

Lôi Đức trừng mắt giận dữ và ném nắm đấm về phía Dã Phó.

- Lão đại!!

Dã Phó biến sắc, cơ thể hắn vô thức muốn né ra phía sau nhưng nắm đấm của đối phương đã dừng lại trước mũi hắn một centimet.

- Phù.....

Lôi Đức hừ lạnh một tiếng, thả tay xuống rồi bực bội rời đi buồng nhỏ trên tàu.

Cổ họng Dã Phó mấp máy, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

Mới vừa rồi nếu một quyền kia thật sự đập trúng vào mặt hắn, với sức mạnh của Lôi Đức thì đảm bảo đầu của hắn sẽ nổ tung.

Hắn há mồm thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán rồi vội vàng đi theo Lôi Đức rời đi buồng nhỏ trên tàu.

Trong lòng Dã Phó phiền muộn vô cùng, hắn vốn dĩ cho rằng nhóm hải tặc Phong Đạt sẽ vây giết bọn họ nhiều nhất là hai, ba ngày mà thôi, nào ngờ đâu đã kéo dài gần mười ngày, hơn nữa xem ra bọn hắn vẫn chưa có ý định rời đi.

- Tất cả đều là một lũ mất trí.

Hắn thầm mắng một tiếng.

Những tên hải tặc khác thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn hắn hiểu lão đại đang bực bội, không thể lại chọc giận hắn.

Gió biển thổi vù vù trên boong thuyền.

Lôi Đức dựa lưng vào hàng rào, ánh mắt nhìn thoáng qua đám hải tặc trên thuyền.

- Tất cả đều là một đám phế vật.

Hắn mắng một tiếng để phát tiết sự khó chịu trong lòng.

Đám hải tặc cúi đầu, yên lặng thừa nhận.

Dã Phó thở dài một hơi, ngước mắt nhìn về phía trước, bão táp vẫn còn tồn tại, sấm sét dày đặc trên không trung khiến cho người ta nhìn mà rợn tóc gáy.

Hắn nhớ tới ba con tàu lớn mà hắn đã gặp phải vài ngày trước, rốt cuộc đám người kia có thân phận gì, tại sao lại có thể sống sót mà đi ra kênh Sương Mù.

Trước mắt Dã Phó đột nhiên trở nên mơ hồ, khi hắn tập trung lực chú ý lần nữa thì phát hiện bên trong màn sương mù cao tận trời kia xuất hiện một cái bóng khổng lồ.

Hai mắt của hắn trừng lớn, bóng đen trong sương mù càng ngày càng đậm, như thể là có thứ gì đó sắp lộ ra.

Đám hải tặc cũng phát hiện tình huống này, run rẩy chỉ hướng kênh Sương Mù, khiếp sợ nói:

- Lão đại, phía sau, mau quay lại phía sau....

- Cái gì?

Lôi Đức cau mày, vẻ khó chịu trên mặt càng ngày càng sâu.

Dã Phó hô to:

- Lão đại, kênh Sương Mù có biến, giống như có thứ gì đó muốn ra tới!?

- Có thứ đó gì muốn ra tới?

Lôi Đức vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, vẻ mặt tức giận lập tức cứng đờ.

Đám người dõi mắt nhìn lại, bóng đen trong sương mù có thể nói là khổng lồ và không thấy được phía cuối.

- Cái này, đây là cái gì??

Sắc mặt của Lôi Đức đại biến, cơ thể không khỏi run lên.

Hống hống hống ~~~

Ngay sau đó, tiếng gầm gừ hùng hậu truyền ra từ bên trong kênh Sương Mù.

- Ma thú biển cấp cao!!!

Tròng mắt của Dã Phó bỗng nhiên co vào.

Trước khi mọi người kịp hiểu rõ tình huống thì một cái đầu thú cực lớn nhô ra khỏi kênh Sương Mù, ngay sau đó là cổ và một bộ phận cơ thể của nó.

Khi nó di chuyển, nước biển cuồn cuộn dâng lên cao, đẩy hai chiếc thuyền của băng hải tặc Lôi Đức lùi về phía sau.

- Thật là một con ma thú khổng lồ!!

Đám hải tặc nhìn đến choáng váng, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát được.

Sắc mặt của Lôi Đức tái nhợt, hắn giận dữ hét to.

- Mau rời khỏi đây!

- Chạy mau, lập tức nhổ neo rời đi.

Dã Phó cũng quát to, ước gì có thể nhấc thuyền chạy thật xa.

Lúc này, đám hải tặc sợ bể mật mới hoàn hồn, lập tức chạy như bay đi nhổ neo.

Hống hống hống ~~~

Rùa Đen tiếp tục bơi ra bên ngoài, chậm rãi rời đi kênh Sương Mù.

Bên trên đầu thú cực lớn, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan, Ly Nguyệt, Bạch Sương đứng yên lặng nhìn hai con thuyền lớn bên ngoài bão táp.

Từ góc nhìn của bọn họ, hai con thuyền lớn của băng hải tặc Lôi Đức giống như hai chiếc lá trong dòng nước xiết, có thể lật úp bất cứ lúc nào.

Bạch Sương hít sâu một hơi, hai mắt ửng đỏ, kích động nói:

- Ta trở về rồi, cuối cùng ta cũng có thể về nhà rồi.

Cô ngửi được mùi vị quen thuộc, không khí ở đại lục mới khác xa Vùng Nước Mặn.

Ly Nguyệt quan sát nước biển cuồn cuộn bên ngoài cơn bão, lẩm bẩm nói:

- Nơi này chính là đại lục mới, nước có vẻ xanh hơn một chút.

- Ánh mặt trời nơi này rất tốt.

Mục Lương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh nắng quen thuộc khiến anh cảm thấy vui vẻ.

- Mặt trời....

Nguyệt Thấm Lan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đưa tay che khuất một phần ánh sáng, nếu không sẽ rất chói mắt.

- Thật tốt.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói một câu.

Biển Đại Đinh không giống với vùng Nước Mặn, bên này có ánh mặt trời chiếu sáng, không có mây đen vừa dày vừa nặng, không khí cũng dễ ngửi hơn rất nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận