Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2042: Vương Hậu Có Chuyện Gì À?



- Vâng.

Xà y cung kính hành lễ, nghe lời xoay người rời đi Sở Nghiên Cứu.

Vưu Phi Nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe lời dọn dẹp dụng cụ rồi đi ra ngoài.

Anh bình thản giải thích:

- Có đôi khi thả lỏng bản thân sẽ có lợi cho việc khai thác tư duy, trợ giúp không nhỏ đối với thực nghiệm.

- Vâng ~~~

Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Nàng ngước mắt len lén liếc nhìn Mục Lương, đỏ mặt chạy ra ngoài.

Mục Lương lắc đầu thở dài, lẩm bẩm:

- Nha đầu này thật là...

Anh quét nhìn Phòng Nghiên Cứu, cơ thể biến mất tại chỗ.

Một lát sau, Vưu Phi Nhi đột nhiên xuất hiện trong Phòng Nghiên Cứu rồi ngó dáo dác xung quanh, thấy anh không còn ở đây, đáy mắt cô hiện lên một tia mất mát, nhưng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm, cô có thể tiếp tục làm thí nghiệm rồi.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Quả nhiên là ngươi đã trở về.

Y Xà cũng trở lại Phòng Nghiên Cứu.

Vưu Phi Nhi vẫn còn mặc đồ bảo hộ, nhíu mày nói:

- Không phải ngươi cũng quay về rồi sao?

- Ta chỉ trở lại để xác nhận ngươi đã rời đi chưa.

Y Xà lắc lắc đuôi rắn.

Vưu Phi Nhi khoát tay nói:

- Được rồi, ngươi đừng nói nhảm nữa, mau ngẫm lại xem tại sao thực nghiệm vừa rồi lại thất bại.

Y Xà nghe vậy mới đi lên trước, nhỏ giọng thảo luận với Vưu Phi Nhi, tổng kết kinh nghiệm thất bại, chuẩn bị lần thực nghiệm thứ tám mươi lăm.

- Ta nghĩ chắc do không có ta cho nên các ngươi mới thất bại.

Một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên trong Phòng Nghiên Cứu.

Cơ thể của Vưu Phi Nhi và Y Xà đột ngột cứng đờ, các cô không cần quay đầu lại cũng biết người phía sau là ai, dù sao thì bọn họ vừa mới tách ra chưa được mấy phút, muốn quên giọng nói kia rất khó.

Mục Lương đi mà quay lại, anh đoán Vưu Phi Nhi sẽ không ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi cho nên trở lại thăm dò một chút, không ngờ thật sự lại bị anh đoán trúng rồi.

- Mục Lương, ngươi nghe ta giải thích đã.

Vưu Phi Nhi quay đầu cười xấu hổ nói.

Anh uy hiếp:

- Ta cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, nghỉ ngơi hai ngày, nếu không ta tiễn các ngươi đi du lịch Đại Lục Mới một tháng.

- Không cần, không cần đâu, ta lập tức đi nghỉ ngơi ngay đây!

Đôi mắt màu vàng óng của Vưu Phi Nhi trừng lớn, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.

Y Xà không nói hai lời, nhanh chóng xoay người rời đi.

Mục Lương bình tĩnh nhìn cô gái tóc vàng, dưới ánh nhìn chòng chọc của anh, cô chỉ có thể đỏ mặt rời khỏi Phòng Nghiên Cứu, lần này là thật sự rời đi.

…………

Đại lục mới, vương quốc Tề Nhĩ Vô, vương đô là thành Tra Nhĩ Tư, đây là một tòa đại thành có dân số hơn hai trăm ngàn người.

Thành Tra Nhĩ Tư rất lớn, được chia làm ba vòng ngoại thành, nội thành và vương cung, mỗi khu vực được ngăn cách bởi một bức tường cao.

Sâu trong vương cung, có một tòa cung điện gọi là cung Linh Tịch, đây là chỗ ở của vương hậu, tên của cung điện được lấy theo của bà.

Trong Thiên Điện ở cung Linh Tịch, các hầu gái đang bày biện bữa trưa hôm nay.

- Cộp cộp cộp ~

Vương hậu Linh Tịch đi vào Thiên Điện, nhìn một bàn đồ ăn, hài lòng gật đầu, bà quay đầu, ôn hòa hỏi:

- Quốc vương còn chưa tới à?

Bên cạnh vương hậu là hầu gái trưởng, đồng thời cũng là một gã cao thủ cấp 7, cô quản lý tất cả mọi chuyện trong Cung Linh Tịch, từ chuyện lớn đến chuyện bé.

Hầu gái trưởng thấp giọng nói:

- Điện hạ, hôm nay bệ hạ còn đang nghị sự, tối nay sẽ qua đây.

- Ta biết rồi.

Linh Tịch phất tay.

Tuy bà đã bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn rất tuổi trẻ, giống như chỉ mới ba mươi.

Không bao lâu, bên ngoài truyền đến mấy tiếng bước chân.

- Vương hậu điện hạ, quốc vương bệ hạ tới rồi.

Hầu gái tiến đến thông báo.

- Ừm, ta đã biết.

Vương hậu đứng lên, trên mặt lộ ra một nụ cười, vội bước ra ngoài đón tiếp.

- Linh Tịch à, chờ ta có lâu không?

Tề Nhĩ Vô quốc vương sải bước đi vào Thiên Điện, giơ tay lên bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Linh Tịch.

- Bệ hạ.

Linh Tịch định cúi người hành lễ.

- Được rồi, được rồi, giữa ta và ngươi không cần hành lễ đâu.

Quốc vương vươn tay đỡ lấy vương hậu, nắm tay bà đi đến bên bàn gỗ rồi ngồi xuống.

Trong mắt Linh Tịch lóe lên ý cười, gả cho quốc vương hai mươi mấy năm, đến bây giờ bà vẫn chưa hành lễ một lần nào.

Quốc vương Tề Nhĩ Vô tên là Ước Mỗ, năm nay bốn mươi lăm tuổi, đang lúc độ tuổi tráng niên.

Vương quốc Tề Nhĩ Vô dưới sự quản lý của hắn đã trở nên phồn hoa hơn rất nhiều.

- Thức ăn hôm nay thoạt nhìn không tệ.

Ước Mỗ nhìn chằm chằm bàn thức ăn nóng, tâm trạng trở nên khá hơn nhiều.

Mỗi lần hắn bị đám đại quý tộc kia chọc tức sôi máu, khi trở lại cung Linh Tịch thì lửa giận đã tiêu tan hơn phân nửa.

- Rất nhiều món đều do điện hạ tự tay nấu.

Hầu gái trưởng nhẹ giọng nói.

- Thật sao?

Ước Mỗ kinh ngạc nhìn về phía vương hậu.

Linh Tịch liếc hầu gái trưởng một cái, giả vờ khiển trách một câu:

- Lắm miệng.

- Ha ha, đã lâu rồi không thấy vương hậu xuống bếp, tại sao hôm nay lại có hứng thú thế?

Trong mắt của Ước Mỗ lộ ra ý cười, hỏi.

Linh Tịch bình tĩnh hỏi:

- Bệ hạ không muốn ăn à?

- Ăn chứ, đương nhiên là muốn ăn rồi.

Ước Mỗ lập tức nghiêm mặt trả lời.

Sau khi con gái chạy ra ngoài chơi thì vương hậu cũng bỏ bê việc nấu nướng, hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà bà ấy lại đột nhiên xuống bếp?

Hắn cầm đũa lên, gắp một khối luộc thịt bóng nhẫy đưa vào trong miệng, sau đó lộ ra vẻ mặt như ăn được trân bảo hiếm thấy, liên tục khen ăn ngon.

- Tài nấu ăn của vương hậu càng ngày càng tốt!

Ước Mỗ không tiếc lời khen ngợi.

Linh Tịch ôn hòa nói:

- Nếu thích thì ăn nhiều một chút.

- Vương hậu có chuyện gì à?

Ước Mỗ vừa ăn vừa như là thuận miệng hỏi một câu.

Linh Tịch nghe vậy để đũa xuống, thở dài nói:

- Linh Vận đi ra ngoài gần hai tháng, tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy con bé trở về nữa?

Ước Mỗ nghe vậy chợt hiểu ra, hóa ra là vương hậu nhớ con gái, trấn an nói:

- Khi nào con bé chơi đủ rồi thì sẽ trở về thôi.

- Đã hai tháng rồi mà vẫn chưa chơi chán sao?

Linh Tịch thấp giọng lẩm bẩm.

Ước Mỗ tiếp tục nói:

- Từ nơi này đến kênh Sương Mù sẽ mất hết một tháng đi đường, với tính cách của Linh Vận, khi đến thành Huyền Vũ phải chơi trên một tháng mới thỏa mãn, như vậy chắc là ba, bốn tháng nữa con bé mới trở về vương cung.

Linh Tịch nhìn bàn thức ăn ngon, nhưng lại không muốn ăn:

- Ta chỉ lo lắng an toàn cho con bé thôi, tại sao không gửi bất kì tin tức nào cho chúng ta chứ?

- Phó Kỵ Sĩ Trưởng đi cùng con bé, lại có nhiều Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư như vậy, không cần lo lắng vấn đề an toàn, con bé sẽ không có chuyện gì đâu.

Ước Mỗ tiếp tục trấn an vợ.

Linh Tịch nhìn về phía quốc vương, giận dỗi nói:

- Lẽ ra lúc trước ta không nên đồng ý cho con bé đi ra ngoài chơi, còn chạy địa tới nơi xa như vậy.

- Chẳng phải ngươi cũng muốn đi thành Huyền Vũ sao?

Quốc vương buồn cười hỏi.

Sau khi Lăng Hương đưa TV tới đây, còn luôn miệng kể về thành Huyền Vũ tốt đẹp như thế nào, điều này khiến cho Linh Vận và Linh Tịch đều rất có hứng thú đối với thành Huyền Vũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận