Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2682: Bất Hủ Chúng

Công tước Tạp Nặc Lợi trầm giọng lên tiếng:

- Bất hủ và vĩnh hằng, vĩnh viễn ngày mai.

- ...Mời vào.

Giọng nói âm lãnh lại vang lên lần nữa.

Câu vừa rồi mà Tạp Nặc Lợi công tước thốt ra chính là ám hiệu của tổ chức Bất Hủ Chúng.

Bất Hủ Chúng là một tổ chức truy cầu trường sinh, rất ít người biết đến sự tồn tại của bọn họ.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa chính mở ra một khe hở ở giữa, lộ ra bóng dáng đứng phía sau, đó là một nam nhân trung niên gầy như bộ xương khô.

Hắn cẩn thận ngắm nhìn xung quanh, thấy chỉ có một mình Tạp Nặc Lợi thì mới để cho đối phương vào nhà.

Nam nhân gầy gò nhếch miệng cười nói:

- Vào đi, Tạp Nặc Lợi đại nhân tôn kính của ta.

- Hừ!

Tạp Nặc Lợi hừ lạnh một tiếng.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới nơi này, nhưng cho dù quen biết với người của Bất Hủ Chúng đóng quân ở đây thì mỗi lần đều phải dùng ký hiệu mới được phép vào trong.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tạp Nặc Lợi đi vào trong nhà, nhìn thấy gian phòng tràn đầy đồ trang trí kì quái, bàn bất quy tắc làm bằng gỗ đặc, trên tường còn treo một bức tranh chân dung bằng mực đỏ như máu, tổng thể cho người ta một loại cảm giác u ám.

- Hì hì, Tạp Nặc Lợi đại nhân, mời đi theo ta.

Nam nhân gầy gò cười hì hì giơ tay ra hiệu, dẫn đường đi sâu vào bên trong.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tạp Nặc Lợi cất bước đuổi theo, hỏi:

- Những người khác đâu rồi?

- Bọn họ đang mở hội nghị.

Nam nhân gầy gò nhếch miệng cười đáp.

Cấp độ trong tổ chức Bất Hủ Chúng rất là nghiêm ngặt, là chế độ đại nghị, thân phận từ thấp đến cao chia làm hầu giả, phụng giả và bất hủ giả.

Tạp Nặc Lợi lại hỏi:

- Hầu giả đều ở đây sao?

Nam nhân gầy gò đáp với giọng khàn khàn:

- Vâng, hơn nữa lần này còn có một vị phụng lão đại nhân.

- Phụng giả không ở trong viện nghiên cứu Trường Sinh mà tới đây làm gì?

Công tước Tạp Nặc Lợi bất mãn nói.

Viện nghiên cứu Trường Sinh do Bất Hủ Chúng xây dựng, chủ yếu là nghiên cứu những vấn đề liên quan tới việc trường sinh.

- Phụng lão đại nhân qua đây để truyền đạt mệnh lệnh.

Nam nhân gầy gò giải thích.

Công tước Tạp Nặc Lợi nở nụ cười lạnh lùng, nói với giọng điệu bất thiện:

- Hừ, tốt nhất là chuyện quan trọng, tiền của ta không phải là cho phế vật phung phí!

Tài chính để viện nghiên cứu Trường Sinh hoạt động đều do các đại quý tộc và phú thương cung cấp, bọn họ cũng là bất hủ giả, hưởng thụ các loại thành quả nghiên cứu của viện nghiên cứu Trường Sinh.

Người càng giàu và có địa vị cao thì càng sợ chết, chính vì điều này mới khiến cho tổ chức Bất Hủ Chúng lớn mạnh trong thời gian cực ngắn.

Lần này, công tước Tạp Nặc Lợi qua đây là muốn nhìn xem viện nghiên cứu Trường Sinh có thành quả mới hay chưa, có lẽ hắn có thể dùng nó để cứu chữa con trai của mình.

Nam nhân gầy gò cười toét miệng nói:

- Bất hủ giả đại nhân yên tâm, phụng lão đại nhân nhất định là có quan trọng tin tức mới tới đây.

Mặc dù là bất hủ giả nhưng thân phận của công tước Tạp Nặc Lợi vẫn có khác biệt, hắn sẽ không tham gia vào viện nghiên cứu Trường Sinh, các hầu giả càng tôn kính phụng giả hơn.

- Hừ!

Công tước Tạp Nặc Lợi hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh không nói gì.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tạp Nặc Lợi đi theo nam nhân gầy gò đến một căn phòng nằm cuối hành lang, nhìn đối phương gỡ một miếng sàn nhà, lộ ra cầu thang đi thông xuống dưới lòng đất, mùi gỗ mục nát lập tức bay ra.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nam nhân gầy gò giơ tay ra hiệu:

- Bất hủ giả đại nhân, mời.

Công tước Tạp Nặc Lợi cất bước đi xuống cầu thang, trên tường được khảm Đá Phát Sáng chiếu sáng thông đạo dưới lòng đất.

Hai người đi sâu vào trong lòng đất, đến cuối đường thì tầm nhìn trở nên rộng mở hơn nhiều, lọt vào trong tầm mắt là một đại sảnh, trần nhà được chống đỡ bằng mười tám cây cột đá khổng lồ, xung quanh là từng căn phòng đóng chặt cửa.

Nam nhân gầy gò không nói chuyện, cất bước đi tới căn phòng nằm tít ngoài rìa.

Công tước Tạp Nặc Lợi đi theo sau, hắn không xa lạ gì nơi này, đây không phải là lần đầu tiên hắn tới.

Trong phòng có một bàn hội nghị, mười tám người đang ngồi vây quanh nó, một nam nhân mặc áo choàng đen ngồi tại chủ vị, mũ trùm rộng thùng thình che khuất đầu, chỉ lộ ra nửa gương mặt dưới râu ria lún phún.

Người mặc áo choàng đen chính là phụng giả, những người còn lại đều là hầu giả, thuộc về nhân viên trung tầng của Bất Hủ Chúng.

Chỉ có phụng giả là thành viên trung tâm của tổ chức Bất Hủ Chúng, bất hủ giả là người bỏ vốn và hưởng thụ lợi ích.

Nam nhân mặc áo choàng đen nói với giọng khàn khàn:

- Các ngươi phải nghĩ biện pháp lấy được Nước Suối Sinh Mệnh và Quả Sinh Mệnh, hai thứ này rất có ích cho việc nghiên cứu.

- Phụng lão đại nhân, Nước Suối Sinh Mệnh và Quả Sinh Mệnh mà ngươi nói thật sự thần kỳ đến như vậy sao?

Có hầu giả không khỏi thắc mắc hỏi.

Sau khi nam nhân áo đen đến đây thì vẫn luôn nói về Quả Sinh Mệnh và Nước Suối Sinh Mệnh, nói nó sẽ mang đến lợi ích cho viện nghiên cứu Trường Sinh như thế nào.

- Đương nhiên rồi.

Nam nhân áo choàng đen trầm giọng đáp.

Các hầu giả nói:

- Xin phụng giả hãy nhân yên tâm, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.

Nam nhân áo choàng đen khàn khàn nói:

- Tất cả đều là vì trường sinh.

- Tất cả đều là vì trường sinh.

Trong mắt các hầu giả lộ ra sự cuồng nhiệt, ai nấy đều cho rằng sau khi Bất Hủ Chúng nghiên cứu ra được biện pháp trường sinh bất tử thì bọn họ cũng có thể hưởng thụ thành quả của viện nghiên cứu Trường Sinh.

Đôi mắt dưới mũ trùm của nam nhân áo choàng đen lấp lóe, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc.

Nếu như viện nghiên cứu Trường Sinh thật sự nghiên cứu ra được biện pháp trường sinh, như vậy người được lợi nhất chỉ có phụng giả, thứ nhì mới là bất hủ giả, còn về phần hầu giả thì cũng vẫn là người hầu mà thôi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân vang lên, cửa phòng họp bị đẩy ra, nam nhân gầy gò mang theo công tước Tạp Nặc Lợi đi đến.

Nam nhân gầy gò cúi người nói:

- Phụng lão đại nhân, bất hủ giả đại nhân tới.

Nam nhân mặc áo choàng đen đứng dậy, hơi khom lưng hành lễ:

- Bất hủ giả đại nhân.

Tạp Nặc Lợi là một trong “kim chủ” của viện nghiên cứu Trường Sinh, cho dù trong lòng nam nhân áo choàng đen không muốn thì mặt ngoài vẫn phải tỏ ra tôn kính đối phương, bằng không đắc tội bất hủ giả, bọn họ không chịu cung cấp tài chính nghiên cứu, vậy thì mất nhiều hơn được.

Bất hủ giả đều nhận biết lẫn nhau, không có bọn họ thì không có viện nghiên cứu Trường Sinh hiện tại, chớ đừng nói gì đến việc trường sinh.

Công tước Tạp Nặc Lợi lạnh giọng hỏi:

- Lần này ta tới đây là muốn biết một chuyện, đã có thành quả gì về việc trường sinh bất lão chưa?

Nam nhân áo choàng đen đáp với giọng khàn khàn:

- Bất hủ giả đại nhân quá gấp gáp, nghiên cứu hiện tại vẫn còn thiếu rất nhiều tài liệu.

- Cho nên ý của ngươi là không có thành quả.

Đôi mắt của công tước Tạp Nặc Lợi hiện lên tia sáng lạnh lẽo, vẻ mặt trở nên âm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận