Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 454: Chúng Ta Tới Đón Hi Bối Kỳ Trở Về

Trên đường đi tới Khu Vực Trung Ương, Hồ Tiên bước đi với tư thái ưu nhã, trên chân mang giày cao gót màu hồng nhạt.
Đôi giày này là cô nhờ Mục Lương làm, nó chỉ là giày lưu ly thông thường, nhưng được bỏ thêm cánh hoa màu hồng vào trong lưu ly.
Đám người Ma Cà Rồng sau lưng lén lút dò xét Hồ Tiên dẫn đường ở phía trước.
- Còn nhìn nữa thì đừng trách ta móc mắt các ngươi.
Hồ Tiên dừng bước lại, quay đầu lạnh lùng lườm một đám Ma Cà Rồng.
Cô cực kỳ chán ghét bị người khác dòm ngó, nhất là những kẻ khó ưa.
Hồ Tiên cực kỳ không thích hương vị trên người đám Ma Cà Rồng này, mùi máu tươi quá nặng, hơn nữa còn rất hỗn loạn.
Áo Lợi Ba trở nên nghiêm túc, hắn biết Hồ Tiên không phải đang nói giỡn, trong đôi mắt màu đỏ rực của đối phương đã hiện lên sát ý.
- Mọi người chú ý một chút, chớ làm mất mặt Ma Cà Rồng.
Lão trầm giọng quở mắng, cố ý nghiêng đầu trừng mắt con trai, trong mắt tràn đầy sự cảnh cáo.
Các ngươi chính là Ma Cà Rồng cao quý!
- Vâng.
Áo Lợi Tư vội vàng cúi đầu.
Hắn biết cha mình đã tức giận, nếu còn không chịu thu liễm, trở về sẽ bị đánh một trận.
- Hừ!
Hồ Tiên hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cất bước về phía trước.
Một đám Ma Cà Rồng thở phào, vội vàng đuổi theo.
Đoàn người đi trên con đường chính bằng phẳng, từng đôi mắt màu vàng óng đều bị hấp dẫn bởi hoàn cảnh và sự vật của Ngoại thành.
- Cha, nơi này là tiên cảnh sao?
Áo Lợi Tư hơi há miệng, dùng cùi chỏ thọc eo cha mình.
- Không biết lớn nhỏ.
Áo Lợi Ba mắng một tiếng, ở trước mặt thuộc hạ thì lão là Tam trưởng lão cao cao tại thượng.
- Ách.
Áo Lợi Tư lập tức câm miệng, chẳng lẽ hôm nay hắn không thích hợp ra khỏi nhà?
Áo Lợi Ba quan sát hoàn cảnh Ngoại thành thành Huyền Vũ, rất nhanh đã bị Trà Thụ Tinh Thần khổng lồ hấp dẫn.
Tán cây cực lớn, toàn cảnh là một màu xanh biếc, ở thế giới tận thế giống như đất chết, một màn này vô cùng chấn nhiếp lòng người.
Trong mắt Tam trưởng lão lóe lên một tia tham lam, trong lòng có vô số ý nghĩ, nếu như thành Huyền Vũ này là của lão thì tốt biết bao.
- Ai.
Áo Lợi Ba thở dài, cũng chỉ dám mơ mộng một hồi, nếu bảo lão thật sự đi trêu chọc thành Huyền Vũ thì trước mắt lão vẫn không dám.
- Mời đi nhanh lên.
Hồ Tiên đạm nhiên thúc giục.
Một đám Ma Cà Rồng không thể làm gì khác là bước nhanh hơn, đuổi kịp bước chân không ngừng nghỉ của cô.
Mười lăm phút sau, Hồ Tiên dẫn một đám Ma Cà Rồng đi tới cửa lớn Khu Vực Trung Ương.
Hồ Tiên đi vào Khu Vực Trung Ương, quay người lại khoanh hai tay trước ngực, tựa người vào một gốc cây đứng quan sát.
- ?
Áo Lợi Ba nhíu mày, lại chuyện gì nữa đây?
Nhưng ngay sau đó hắn lập tức hiểu vấn đề.
- Giơ tay lên, phối hợp kiểm tra.
A Thanh lạnh lùng lên tiếng.
- Lại kiểm tra?
Khóe mắt của Áo Lợi Tư hơi co giật, mặc dù trong lòng rất bực bội nhưng hắn lại không dám phát tác.
Hộ vệ Khu Vực Trung Ương tiến lên vây quanh đám Ma Cà Rồng, cẩn thận kiểm tra cơ thể từng người, sau khi bảo đảm không có vũ khí thì mới cho phép đi qua.
Áo Lợi Ba đen mặt nhưng lại không tỏ thái độ gì, lão đã đi tới tận đây rồi, không cần thiết phát tác tính tình.
- Chỉ có ba người được phép tiến vào.
A Thanh đột nhiên thông báo.
Vì sự an toàn của Khu Vực Trung Ương, nơi này không cho phép quá nhiều người ngoài đi vào.
Trong đám Ma Cà Rồng này, dựa vào cách ăn mặc và khí thế, có sáu người trong đó là hộ vệ, hoàn toàn có thể từ chối không cho bọn họ đi vào.
- Các ngươi ở lại đây đi.
Áo Lợi Ba nhìn về phía sáu tên hộ vệ Ma Cà Rồng.
- Vâng.
Các hộ vệ Ma Cà Rồng đồng thanh đáp.
- Đi thôi.
Hồ Tiên ngáp dài một cái, trong đôi mắt màu đỏ rực hiện lên hơi nước nhàn nhạt.
Cô đi trước dẫn đường, thưởng thức rất nhiều cánh hoa rơi xuống trên mặt đất từ trên cây.
- Nơi này mới thật sự là tiên cảnh!
Áo Lợi Tư không nhịn được lên tiếng khen ngợi.
Mười phút sau, Hồ Tiên dẫn ba tên Ma Cà Rồng đi lên tầng thứ năm của Khu Vực Trung Ương.
Ở sảnh chính, tiểu hầu gái đang rửa trái cây.
Ở trước mặt cô ấy có năm rổ trái cây, ba rổ táo và hai rổ lê, tất cả đều được dùng để chưng cất rượu trái cây.
Mục Lương đã nói cho cô biết phương pháp sản xuất rượu trái cây, sau đó bảo cô ấy tự mày mò tìm tòi.
Hồ Tiên đi vào cung điện thì nhìn thấy Vệ Ấu Lan, nói khẽ:
- Tiểu Lan, dẫn những người này tới phòng tiếp khách đi.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan vội vàng lên tiếng.
Cô ấy đứng lên, lau khô nước trên tay, nhanh chóng đi tới.
Lúc này, một đám Ma Cà Rồng đều nhìn chằm chằm vào một chỗ, tất cả lực chú ý đều đặt bên trên mấy rổ trái cây.
- Thật là nhiều trái cây!
Áo Lợi Ba nuốt nước miếng, không nhịn được cất bước tới gần.
- Quý khách, phòng khách ở chỗ này.
Vệ Ấu Lan dịu dàng giơ tay ra hiệu.
- Ừm, được.
Trên mặt Áo Lợi Ba tràn đầy sự tiếc nuối, vừa mới đi hai bước lại quay đầu nhìn về phía mấy rổ hoa quả.
- Đi cắt một chút trái cây đưa lên cho những vị khách này.
Hồ Tiên nhẹ nhàng nhắc nhở.
Dưới cái nhìn của cô, những người này cũng là khách hàng tiềm năng, có lẽ sau khi nếm trái cây thì có thể thúc đẩy một vụ giao dịch lớn.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp ứng.
Hai mắt của Áo Lợi Ba và Áo Lợi Tư sáng lên, bắt đầu mong đợi.
Hồ Tiên quay người đi tới thư phòng.
Bên trong phòng tiếp khách, ba người Áo Lợi Ba được an bài ngồi xuống, tiểu hầu gái đưa nước trà và bánh bích quy tới, cuối cùng còn có một dĩa trái cây được gọt sẵn.
Áo Lợi Tư là người đầu tiên vươn tay, hắn cầm một khối táo rồi nhanh chóng đút vào miệng, vị ngọt thanh khiến đôi mắt hắn sáng rực.
Hắn cất tiếng khen ngợi:
- Cha, trái cây này thật tươi mới!
Áo Lợi Ba oán thầm, lão tử còn chưa ăn đâu, thế mà đứa con trai này lại dám ăn trước.
Lão cầm một khối táo lên rồi đút vào miệng nhấm nuốt, sau đó không thể dừng lại được.
Khóe miệng của Lan Na co giật một chút, không có ăn hoa quả, mà là uống trà tinh thần.
Lan Na biết đây là đồ tốt, đã từng nhìn thấy trà tinh thần ở Trân Bảo Lâu.
Mười lăm phút sau, hoa quả và bánh bích quy trên bàn đã hết sạch, nhưng ba vị Ma Cà Rồng vẫn còn chưa thỏa mãn.
Đạp đạp đạp !
Tiếng bước chân truyền đến.
Mục Lương bình tĩnh đi tới, bên cạnh là Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan.
Áo Lợi Ba nhíu mày quan sát Mục Lương, hoàn toàn không thể nhìn thấu đối phương, không biết mạnh yếu.
Mục Lương ngồi xuống chủ vị, lạnh nhạt nói:
- Để mọi người đợi lâu rồi.
- Hừ!
Áo Lợi Tư hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ vẻ bất mãn.
Hồ Tiên híp mắt nhìn qua, đôi mắt màu đỏ rực lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Áo Lợi Tư lập tức rụt cổ, cúi đầu.
Lan Na nhìn chằm chằm Mục Lương, lại quét mắt sang Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đứng bên cạnh.
Cô ta cung kính chào hỏi:
- Thành chủ các hạ, chúng ta lại gặp mặt rồi.
- Ừ.
Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, anh loáng thoáng đoán được ý đồ đến đây của những người này.
Lan Na giơ tay về phía Áo Lợi Ba, giới thiệu:
- Vị này là Tam trưởng lão của gia tộc Dạ Nguyệt chúng ta.
- Không biết mọi người tới đây là vì chuyện gì?
Mục Lương nhàn nhạt hỏi.
Áo Lợi Ba trả lời với giọng khàn khàn:
- Thành chủ các hạ, lần này chúng ta tới đây là vì muốn đón nha đầu Hi Bối Kỳ trở về.
- Đón Hi Bối Kỳ trở về?
Mục Lương hơi nhướng mày, cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận