Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1904: Thành Huyền Vũ Sắp Rời Khỏi Thành Huyền Vũ



Mục Lương nhìn cô gái Ma Cà Rồng và chậm rãi gật đầu một cái.

Hi Bối Kỳ vui vẻ cực kỳ, khóe môi không thể khống chế được mà cong lên.

Hồ Tiên như suy nghĩ gì đó nói:

- Nếu như vậy thì sau này việc giao dịch với các vương quốc khác sẽ khá là phiền toái.

Mục Lương bình thản nói:

- Chúng ta có phi thuyền vận chuyển, bọn họ cũng có thuyền lớn, chỉ cần muốn giao dịch thì một chút khoảng cách ấy không tính là gì.

Hồ Tiên cười tươi như hoa gật đầu:

- Ừ, chỉ cần hàng hóa của chúng ta đủ tốt thì không cần phải lo lắng, huống hồ chúng ta còn có dịch vụ giao hàng đến tận nhà.

- Đúng vậy.

Mục Lương mỉm cười lên tiếng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ta biết rồi, sau khi ăn điểm tâm xong thì ta sẽ sắp xếp người đi dán thông báo.

- Ừ, chắc như thế còn có thể kích thích một đợt tiêu phí.

Mục Lương ôn hòa nói.

Khi những thương nhân kia và quý tộc biết thành Huyền Vũ phải rời đi thì nhất định sẽ rất luyến tiếc, do đó kích thích bọn họ tiêu phí nhiều hơn.

Bên trong thành Y Lê có Phố Buôn Bán, nhưng tóm lại là vừa mới xây, rất nhiều cửa hàng có ở Phố Buôn Bán thành Huyền Vũ còn chưa mở ra ở thành Y Lê.

Trừ cái đó ra thì một ít đồ vật quý hiếm cũng chỉ bán tại Phố Buôn Bán thành Huyền Vũ, ví dụ như TV, trà Tinh Thần cao cấp, v.v…

Đợi sau này sản lượng của TV biến cao thì mới bày bán ở Phố Buôn Bán.

Hiện tại chỉ có Trân Bảo Lâu là lắp đặt TV, hơn nữa là dùng để làm hàng trưng bày, những người khác muốn mua TV thì chỉ có thể giao tiền đặt cọc đặt mua, nhanh nhất cũng phải chờ năm ngày mới có thể có được hàng.

Sau khi mọi người ăn điểm tâm xong thì lục tục rời đi cung điện để làm việc.

Bạch Sương ngồi trên ghế sa lon phòng chính, nhìn TV trước mặt vẫn chưa bật lên với thần thái đờ đẫn.

Thành Huyền Vũ muốn đi đến kênh Sương Mù, cô có nên đi theo không?

Trong lòng cô rất rối rắm, vừa nhớ cha mẹ vừa không muốn tách ra với Mục Lương.

- Làm sao bây giờ?

Bạch Sương thở dài, đột nhiên rất bội phục Tố Cẩm, có thể rời đi hào phóng như thế.

Vệ Ấu Lan bưng một ly trà sữa tới và đặt ở trước mặt Bạch Sương, quan tâm hỏi:

- Tại sao tiểu thư Bạch Sương có vẻ rầu rĩ, không vui thế?

- Ta đang suy nghĩ một chuyện.

Bạch Sương bưng trà sữa lên, bên trong có đá viên nên cầm lên có cảm giác lành lạnh.

- Ngươi suy nghĩ chuyện gì vậy, ta có thể giúp một tay sao?

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn hỏi.

Bạch Sương quay đầu nhìn tiểu hầu gái, thở dài nói:

- Ta đang suy nghĩ có nên trở về thành Tát Luận hay không?

Cô sống ở khu Trung Ương đã được vài tháng, làm quen với rất nhiều người nhưng luôn cảm giác mình không thể hòa nhập được với các cô ấy, loại cảm giác này rất kỳ quái.

Vệ Ấu Lan chớp chớp đôi mắt đẹp:

- Tiểu thư Bạch Sương vâng theo bản tâm là tốt rồi, việc quan trọng là vui vẻ.

Bạch Sương chớp đôi mắt màu vàng tím, yên lặng không nói lời nào.

Vệ Ấu Lan không nói thêm cái gì, an tĩnh lui ra.

Cô biết Bạch Sương thích Mục Lương, đối phương là tình địch của Nguyệt Thấm Lan và những người khác, cô là hầu gái, không thích hợp để nhúng tay vào.

Bạch Sương suy nghĩ hồi lâu vẫn không rõ ràng, ngược lại là ngủ thiếp trên sô pha lúc nào không hay.

Khi Mục Lương đi ra thư phòng thì nhìn thấy cô đang ngủ rất say sưa.

Anh nhìn vài lần rồi xoay người rời đi cung điện.

Ngày hôm nay Trường Học thi giữa kỳ, anh muốn đến đó quan sát một lúc.

Bên ngoài cung điện, Ly Nguyệt đã chuẩn bị xe thú từ sớm.

Khi Mục Lương lên xe thì cô mới ra lệnh xuất phát, đi đến Trường Học Nội Thành.

Hơn hai mươi phút sau, xe thú dừng ở trong sân Trường Học.

Hiện tại Trường Học rất an tĩnh, kì thi giữa kỳ đã bắt đầu, bọn nhỏ đều vùi đầu làm bài.

Y Lệ Y nhanh chóng nhìn thấy Mục Lương, cô dặn dò lão sư giám khảo hai câu rồi vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.

- Tại sao thành chủ đại nhân lại tới đây thế?

Y Lệ Y cung kính hành lễ.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ta đến xem một chút, vốn định nói vài câu khích lệ bọn nhỏ, không ngờ vội vàng một lúc đã quên thời gian.

Đêm qua Nguyệt Thấm Lan đã nhắc nhở anh rằng hôm nay Trường Học tiến hành thi giữa kỳ, nếu anh rảnh rỗi thì có thể đi xem một chút, bày tỏ sự coi trọng của mình đối với các học sinh.

Y Lệ Y nhẹ giọng nói:

- Lần thi này có phát học bổng cho nên bọn nhỏ rất nghiêm túc, thành chủ đại nhân cứ yên tâm.

Mỗi lần Trường Học tiến hành thi học kỳ thì đều sẽ thiết lập học bổng, dùng để kích thích bọn nhỏ nỗ lực học tập.

- Ừm.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh cất bước đi lên trước, đứng ngoài phòng học quan sát bọn nhỏ.

Có người phát hiện Mục Lương, đôi mắt nhỏ cả kinh trợn tròn, kinh ngạc thốt lên:

- Thành chủ đại nhân tới!

Xôn xao ~~~

Bọn nhỏ đều dừng bút, đồng loạt nhìn về phía anh.

- Mọi người tập trung làm bài cho tốt, đừng ồn ào.

Mục Lương bình thản nói.

- Vâng.

Bọn nhỏ khẩn trương đáp lại, nhanh chóng vùi đầu làm bài thi.

Rất nhiều người vẫn còn rất khẩn trương, thỉnh thoảng len lén nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện thành chủ đại nhân đã đi rồi, điều này làm cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Mục Lương đi quan sát vài gian phòng học, mỗi phòng chỉ dừng lại vài giây rồi rời đi, chủ yếu là chạm mặt và dặn dò các học sinh một chút.

Mục Lương trở lại sân trường rồi nhìn Y Lệ Y, dặn dò vài câu:

- Thành Huyền Vũ sẽ lập quốc, đến lúc đó sẽ rất vội vàng, ta tới thông báo ngươi để chuẩn bị tinh thần trước.

- Lập quốc?

Y Lệ Y sửng sốt một chút.

Mục Lương giải thích:

- Ừm, đến lúc đó diện tích đất sẽ mở rộng gấp mười lần, sau này Trường Học sẽ được tiến hành cải tạo và mở rộng thêm, có thể để nhiều đứa bé học tập hơn.

Đôi môi hồng của Y Lệ Y mở lớn, hiển nhiên đã sợ ngây người.

Phải mất một thời gian rất dài thì cô mới tiêu hóa hết tin tức này, nhưng cả người vẫn còn có chút thất thần, mãi đến khi Mục Lương ngồi xe thú rời đi thì mới hoàn hồn lại.

- Thành Huyền Vũ sẽ càng ngày càng tốt.

Y Lệ Y không nhịn được khen một tiếng.

Cô nhìn về phía xe thú đã chạy xa cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt thì mới xoay người đi vào phòng học, tiện tay chỉnh sửa lại tóc mai của mình.

………….

Sau khi tin tức thành Huyền Vũ sắp rời khỏi thành Y Lê truyền ra, các quý tộc đều lấy làm kinh hãi, không hẹn mà cùng đi đến Phố Buôn Bán.

Trong Trân Bảo Lâu, Hồ Tiên đang ở tiếp đãi các quý tộc thành Y Lê.

Có quý tộc hỏi:

- Hồ Tiên các hạ, ta mua hai chiếc TV, ngươi nói muốn mười ngày sau mới có thể giao hàng, nhưng bây giờ nói sau năm ngày nữa thành Huyền Vũ sẽ phải rời khỏi, vậy truyền hình của ta làm sao bây giờ?

- Hiện tại có ba lựa chọn.

Hồ Tiên vươn ba ngón tay.

Cô bình chân như vại nói:

- Một là mười ngày sau chúng ta giao hàng đến nhà, hai là các hạ có thể cùng rời đi theo thành Huyền Vũ, nhận được TV rồi trở về, ba là trả lại tiền cọc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận