Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 281: Đắt Như Thế

Hắn cảm thấy ý thức vô cùng tỉnh táo trước nay chưa từng có, nước trà đã vào bụng, bây giờ trong miệng còn đầy vị ngọt.
- Anh hai, mua một ít mang về cho cha và anh ba nếm thử.
Hạ Lạc nhỏ giọng thúc giục.
- Thành chủ các hạ, ta muốn mua một cân loại trà này.
Khuôn mặt của Hạ Nạp Ân nghiêm túc nói.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ngươi có thể đi Trân Bảo Lâu ở Phố Buôn Bán mua, nơi đó còn có nhiều thứ tốt khác.
- Ta hiểu rồi.
Hạ Nạp Ân chậm rãi gật đầu.
Hắn đứng dậy, Hạ Lạc cũng chặt đứng dậy theo.
Mục Lương ra hiệu với Nguyệt Thấm Lan, dặn dò nói:
- Thấm Lan, nhờ ngươi đứng ra làm người hướng dẫn nha.
- Được, Thành Chủ Đại Nhân.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa, cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
- Hai vị, mời đi theo ta.
Cô đứng dậy, dịu dàng bước tiến đi ra ngoài.
- Thành chủ các hạ, vậy chúng ta xin tạm biệt trước.
Hạ Nạp Ân gật đầu chào tạm biệt với Mục Lương.
- Tạm biệt.
Hạ Lạc chớp chớp đôi mắt màu cam, trên mặt lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
- Tạm biệt.
Khóe miệng của Mục Lương hơi nhếch lên, thú vị nhìn thiếu nữ ấy.
Đạp đạp đạp...
Hạ Nạp Ân mang theo em gái rời khỏi Phủ Thành Chủ, lần thứ hai nhìn thấy thảm thực vật xanh.
Hắn nhịn không được hỏi:
- Các hạ, những thực xanh kia cũng có thể giao dịch?
- Đương nhiên có thể, những thứ ấy đều có ở Phố Buôn Bán.
Nguyệt Thấm Lan thả chậm bước chân, nói.
Âm thanh trong trẻo của Hạ Lạc vang lên:
- Ta rất ngạc nhiên, các ngươi làm sao trồng sống những thực vật đó vậy?
- Em gái, chớ hỏi lung tung.
Hạ Nạp Ân ôn nhu chen ngang.
Tùy tiện hỏi vấn đề bí ẩn như vậy, là không lễ phép.
- Ta cũng không rõ, chỉ cần trồng xuống là chúng có thể sống.
Nguyệt Thấm Lan mang theo khuôn mặt tươi cười, đáy mắt còn thiếu chút nữa đã lộ ra hai chữ “thú vị”.
Hạ Nạp Ân mím môi một cái.
Quả nhiên sẽ không dễ để lộ sao?
Hơn mười phút phía sau, đám người xuyên qua Úng Thành trở lại Phố Buôn Bán.
- Các ngươi có thể tùy ý đi dạo một chút, có vấn đề gì đều có thể hỏi ta.
Nguyệt Thấm Lan kéo lên áo bào trên người, che đi phần lớn bão cát.
Cái mũi của Hạ Lạc ngửi một cái, trước tiên đặt câu hỏi:
- Đây là mùi gì? Thơm quá.
- Đó là mùi của khoai nướng, có thể nếm thử, ngươi chắc sẽ thích.
Nguyệt Thấm Lan đưa tay chỉ về hướng tiệm khoai nướng cách đó không xa.
- Anh hai?
Hạ Lạc ngẩng đầu nhìn phía anh mình.
- Đi mua thử!
Hạ Nạp Ân cưng chiều nói.
Đám người đi tới tiệm khoai nướng, đi vào trong cửa hàng, nhân viên phục vụ vừa vặn lấy ra một nhóm khoai nướng mới từ trong lò.
- Nguyệt Chủ đại nhân.
Nhân viên vội cung kính chào hỏi.
Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.
Lúc này, nhân viên phục vụ mới dời ánh mắt, nhìn về phía vài người xa lạ kia.
Khuôn mặt của hắn lộ nụ cười, hỏi:
- Các ngươi là muốn mua khoai nướng sao?
- Bán thế nào?
Hạ Lạc nuốt nước bọt.
- Mỗi phần mười miếng tinh thạch hung thú sơ cấp hạ đẳng.
Nhân viên đáp lại.
- Ta muốn hai phần.
Hạ Lạc không chút do dự nói.
- Được, tổng cộng 20 miếng tinh thạch hung thú sơ cấp hạ đẳng.
Nhân viên cầm lấy đao tới.
- Đây.
Hạ Nạp Ân từ trong túi lấy ra tinh thạch hung thú đưa tới, đó là hai viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
- Mời chờ một chút.
Nhân viên phục vụ tiếp nhận tinh thạch, cung kính nói.
Cô lấy ra một củ khoai đỏ thẫm từ bên trong lò nướng, cắt ra hai khúc khoai nướng đưa cho hai người.
- Ư ư!
- Ăn thật ngon.
Hạ Lạc cắn phần thịt vàng vàng, cả khuôn mặt đều lộ ra vẻ hài lòng.
- Ừm, mùi vị cũng không tệ lắm.
Hạ Nạp Ân cũng thưởng thức, đôi mắt sáng lên, hắn rất thích.
- Còn có khoai lang chiên, mùi vị cũng không tệ.
Nhân viên nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ.
- Vậy cho hai phần nếm thử trước.
Cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Lạc bị khoai nướng nhét đầy, nói mơ hồ không rõ.
- Vâng.
Nhân viên cầm hai phần khoai lang chiên đưa tới trước mặt hai người.
Hạ Nạp Ân tiếp nhận nếm nếm, mùi vị xác thực không tệ lắm.
Hắn hiếu kỳ hỏi:
- Khoai lang là cái gì?
- Là một thực vật thân rễ, chính là thực vật được đặt ở trước cửa cái kia, lá cây của nó cũng là có thể ăn.
Nhân viên dùng toàn bộ kiến thức, ý muốn đẩy mạnh tiêu thụ.
- Lá khoai lang vào ăn rất ngon, muốn thưởng thức có thể đến Mỹ Thực Lâu.
Hạ Nạp Ân như hiểu ra, trước khi vào cửa đã phát hiện trong thùng gỗ trước cửa có hai loại thực vật xanh ấy.
Trong lòng hắn hiểu rõ, thì ra là thực vật thân rễ, thảo nào khoai nướng sẽ là có cái giá này.
- Anh, khoai lang chiên cũng ăn rất ngon, ngươi nếm thử đi.
Hạ Lạc thanh thúy thanh nói.
- Khoai lang chiên cũng mua một ít.
Hạ Nạp Ân không nói hai lời, lại móc ra hai viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
- Vâng.
Nhân viên công tác nhiệt tình nói, ngày hôm nay lại có thể có không ít điểm cống hiến.
Hạ Lạc mím môi một cái, nói:
- Anh, ta cũng muốn nếm thử lá khoai lang xào là mùi vị gì.
- Chờ một lát sẽ đi ăn thử.
Hạ Nạp Ân vỗ đầu em gái.
- Ta đề nghị các ngươi cũng nên nếm thử mỳ chua cay một cái.
Nhân viên phục vụ vô tình giới thiệu.
Cô hiểu, trước mắt mấy vị này là không thiếu tinh thạch hung thú.
Trong cửa hàng khoai nướng.
Hạ Lạc cắn một miếng khoai lang chiên, giọng mơ hồ hiếu kỳ hỏi:
- Mỳ chua cay, đó là cái gì?
- Đó là mỹ thực được nấu từ bốn loại rau xanh, có người ăn một lần còn muốn ăn lần nữa, căn bản không dừng được.
Nhân viên mơ ước nói.
Hắn cũng chưa được nếm thử mỳ chua cay, có thể ngửi thấy mùi thơm kia đã muốn ăn.
- Anh hai.
Hạ Lạc nghiêng đầu, đôi mắt trông mong nhìn về phía Đại Thiên Sứ Trưởng.
- Đã biết, chờ một lát sẽ đi ăn.
Hạ Nạp Ân cưng chiều cười.
Trong lòng hắn cũng tò mò, món ăn được làm từ bốn loại rau xanh sẽ có mùi vị gì.
- Đây.
Nhân viên phụ vụ đưa lên khoai lang chiên đã đóng gói xong.
Mã Khắc thức thời tiến lên, đưa tay cầm lấy toàn bộ.
Đám người rời khỏi tiệm khoai nướng.
Hạ Nạp Ân nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, lễ phép hỏi:
- Các hạ, có thể ăn mỳ chua cay ở nơi nào?
- Quán mì.
Bàn tay nhỏ nhắn của Nguyệt Thấm Lan chỉ về cửa hàng hướng đối diện.
- Anh hai, chúng ta đi qua đó đi.
Hạ Lạc bị kích động đi ở phía trước, đôi cánh chim màu cam khẽ lây động theo cô.
Đám người đi vào quán mì.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình chào đón:
- Mấy vị, là đến ăn mì sao?
- Ừm, chúng ta muốn ăn mỳ chua cay.
Hạ Lạc ngây thơ nói.
- Vâng, muốn mấy bát?
Mặt của nhân viên mỉm cười.
Hạ Lạc liếc mắt nhìn anh hai, giọng trong trẻo nói:
- Muốn hai chén.
Hạ Nạp Ân không có phản đối, kéo ra chiếc ghế bảo em gái ngồi xuống, sau đó mới ngồi vào ở một bên khác.
- Vâng, một chén là 30 miếng tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng, hai chén chính là 60 miếng tinh thạch.
Nhân viên vươn tay ra.
- Đây.
Khóe mắt của Hạ Nạp Ân run lên, đắt như thế?
Hắn mím môi một cái, xuất ra sáu miếng tinh thạch hung thú trung cấp hạ đẳng đưa tới.
- Chờ một lát sẽ có ngay.
Nhân viên thu tinh thạch hung thú đi vào nhà bếp.
Nguyệt Thấm Lan tao nhã ngồi ở bên kia, an tĩnh nhìn.
- Nguyệt Chủ đại nhân, ngài muốn một chén không?
Nhân viên công tác cung kính hỏi.
Nguyệt Thấm Lan quơ quơ ngón tay nhỏ nhắn:
- Không.
Mấy ngày nay, một ngày ba bữa cơm thì có hai bữa là mỳ chua cay, cô sớm đã không còn muốn lạm quyền như ban đầu.
- Anh hai, cửa hàng này thật xinh đẹp.
Hạ Lạc quan sát cách trang trí của quán mì.
Trên tường có trang trí bức vẽ cành cây khô, những thứ ấy là lúc rảnh rỗi Nguyệt Phi Nhan vẽ lên.
- Ừm có chút ý tứ.
Hạ Nạp Ân chậm rãi gật đầu.
Còn ở Phủ Thành Chủ thành Phi Điểu, trên bức tường lạnh lẽo chỉ có xương thú và da thú, ngoại trừ cái đó ra thì không còn gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận