Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1505: Chính Chúng Ta Quay Phim Truyền Hình Sao!?

Cót két ~~~

Một giây trước cửa thư phòng vừa bị đóng lại, giây tiếp theo Nguyệt Thấm Lan đã bị người nào đó ôm vào lòng.

- Nha ~~~

Nguyệt Thấm Lan duyên dáng kêu to một tiếng, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.

- Thư ký đại nhân của ta, ngươi mới vừa nói cái gì đó?

Mục Lương khoanh tay, dùng ngón tay gãi gãi ngứa Nguyệt Thấm Lan.

- Nha, ngứa quá, a ha ha ha... Ngươi đừng đụng vào đó!

Nguyệt Thấm Lan duyên dáng kêu to liên tục, cười thở không ra hơi, đỏ mặt liên tục cầu xin tha thứ:

- A ha ha, ta không dám nữa… Thành chủ à, buông tha ta đi!!

- Thật sự không dám sao?

Mục Lương mỉm cười hỏi.

Nguyệt Thấm Lan nâng mi mắt lên, thổ khí như lan nói:

- Không dám, thần thiếp không dám.

Cô nhìn Mục Lương với ánh mắt sâu kín, lông mi mảnh dài run nhè nhẹ, phía trên còn treo vài giọt nước mắt, trông rất điềm đạm và đáng yêu.

Mục Lương hơi nhướng mày, cười hỏi:

- Thần thiếp? Ngươi lại xem kịch cung đình trong điện thoại di động phải không?

Điện thoại di động của anh có tải sẵn một vài bộ phim, trong đó có một bộ phim cung đấu mà anh vô tình tải nhầm, có điều anh chưa từng xem lần nào, vẫn là mấy ngày trước nghịch điện thoại mới phát hiện được.

Nguyệt Thấm Lan líu lưỡi nói:

- Ta chỉ mới xem hai tập thôi, những tập tiếp theo không thấy đâu, không biết nhân vật nữ chính có được làm hoàng hậu hay không?

- Đó là lúc trước ta vô tình tải nhầm, những tập sau chắc không xem được.

Mục Lương lực bất tòng tâm nói.

Nguyệt Thấm Lan thở dài, tiếc nuối nói:

- Thật là đáng tiếc, ta thật sự muốn biết kết cục sẽ như thế nào.

- Kết cục sao...

Ánh mắt của Mục Lương lưu chuyển, ánh mắt của anh chợt loé, có nên quay một bộ phim truyền hình không?

Mục Lương đột nhiên lên tiếng:

- Thấm Lan, ngươi phân phó thuộc hạ đến thành Tát Luận điều tra một chút, xem bọn họ có ma cụ hoặc ma pháp có thể ghi lại hình ảnh hay không?

- Tốt, nhưng mà ngươi muốn thứ đó để làm gì?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.

Mục Lương nói với giọng rõ ràng:

- Nếu có ma cụ hoặc ma pháp có thể ghi lại hình ảnh, vậy thì chúng ta có thể tự quay phim truyền hình!

Nếu như có thể quay phim truyền hình, nghĩa là anh lại có thể kiếm thêm một khoản ma thú tinh thạch lớn.

- A? Chính chúng ta quay phim truyền hình sao!?

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan đột nhiên sáng rực.

Mục Lương nắm tay của Nguyệt Thấm Lan, mỉm cười nói:

- Đúng thế, nếu như quay tốt, chắc có thể kiếm được rất nhiều ma thú tinh thạch.

Ở kiếp trước, phim truyền hình lưu hành một đoạn thời gian rất dài, nó là lựa chọn tốt nhất để giết thời gian lúc rảnh rỗi.

Đôi mắt Nguyệt Thấm Lan lộ ra sự mong đợi, nàng cười nói:

- Có vẻ chơi rất vui.

Mục Lương than nhẹ một tiếng, nói:

- Điều kiện tiên quyết là có thể tìm được ma cụ hoặc ma pháp ghi lại hình ảnh.

- Ta sẽ cho người đi điều tra.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu, nói:

- Hoặc có thể để Vạn Bái nghiên cứu một chút, lão ấy có thể phát minh linh khí Máy Chụp Ảnh, vậy thì cũng có thể làm ra linh khí ghi lại hình ảnh.

- Ừ, như thế cũng được.

Mục Lương nhận đồng đáp.

Nguyệt Thấm Lan chợt nhớ tới cái gì đó, ưu nhã nói:

- Đúng rồi, ta còn chưa nói cho ngươi biết, chúng ta đã mua được đất trống bên ngoài thành Tát Luận rồi.

- Nhanh như vậy sao?

Trong mắt của Mục Lương lộ ra vẻ kinh ngạc.

…………

Mục Lương ôm Nguyệt Thấm Lan vào trong ngực, hứng thú hỏi:

- Nói cho ta biết, mua được như thế nào?

Nguyệt Thấm Lan tựa trong lòng anh, ưu nhã nói:

- Việc này do Bố Vi Nhân xử lí, tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm, hình như là dùng năm mươi cân trà Tinh Thần cấp 5 để trao đổi.

Mục Lương hơi nhăn chân mày, chậm rãi gật đầu nói:

- Năm mươi cân trà Tinh Thần cấp 5, cái giá tiền này không tính là cao.

Trà Tinh Thần cấp 5, một cân một nghìn đồng, năm mươi cân là năm mươi ngàn đồng, nếu đổi thành tinh thạch Ma Thú, chỉ bằng một trăm viên tinh thạch Ma Thú cấp 4.

- Ừm, ta nghĩ, quốc vương Hải Đinh muốn bán rẻ cho chúng ta.

Nguyệt Thấm Lan suy đoán nói. Phải biết, mảnh đất Bố Vi Nhân mua không hề nhỏ, hơn nữa còn là mảnh đất gần cạnh biển. Sau khi vùng đất ven biển được xây dựng thành hải cảng, số tiền thu về giành được sẽ không thấp hơn năm mươi cân trà Tinh Thần cấp 5.

- Ừm, e rằng vậy.

Mục Lương hơi rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Nguyệt Thấm Lan đặt cánh tay mảnh khảnh lên cánh tay anh, nhẹ giọng nói:

- Tính toán thời gian, Phi Nhan cùng những người khác đã đến kênh Sương Mù.

- Lấy tốc độ của phi thuyền vận chuyển, họ có thể đến kênh Sương Mù vào buổi chiều.

Mục Lương ước tính nói.

Phi thuyền vận chuyển đã được Già Lạc tự mình cải tiến, có Vịt Chạy Nhanh cực nhanh, tốc độ cũng tăng lên gấp mấy lần. Nguyệt Thấm Lan dùng giọng sâu xa nói:

- Liệu các cô ấy có thể tìm được lối vào của kênh Sương Mù không?

Mục Lương đưa tay xoa đầu cô, trấn an nói:

- Yên tâm đi, có lệnh bài ta cho, còn có bản đồ đường đi với la bàn, sẽ không có việc gì đâu.

Lối vào cùng lối ra kênh Sương Mù, đều có hoa Sương Mê, không có lệnh bài đặc chế của anh, bất kì kẻ nào đi vào đều sẽ lạc ở bên trong.

- Vậy là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu, tâm lý hoặc nhiều hoặc ít vẫn có phần lo lắng.

Đạp đạp đạp...

Cửa thư phòng bị gõ, tiếng của tiểu hầu gái vang lên.

Cốc cốc ~~~

- Đại nhân, ngài có bận gì không?

Tiếng của Tiểu Mật truyền vào thư phòng, anh thuận miệng lên tiếng:

- Không có, vào đi.

Cọt kẹt...

Tiểu Mật đẩy cửa phòng ra, nhẹ giọng nói:

- Đại nhân, tiểu thư Duy Lợi Á đã tới.

- Ừm, bảo cô ấy đợi ngoài phòng làm việc.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Vâng.

Tiểu Mật khéo léo lên tiếng, xoay người rời thư phòng.

Nguyệt Thấm Lan lên tinh thần tới, ưu nhã nói:

- Nói đến việc tiểu hầu gái, gần đây ta lại tìm được một ứng viên khác, ngươi có muốn gặp trước không?

- Ai?

Mục Lương đưa tay nhẹ nhàng nắm cằm Nguyệt Thấm Lan.

Cô ưu nhã nói:

- Cô bé ấy tên là Thanh Vụ, được cứu từ phế tích trong thành Khuê Thiên, năm nay mười ba tuổi, bây giờ đang ở cô nhi viện.

- Thành Khuê Thiên, ta biết rồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Khi đó thủy triều Hư Quỷ vừa rút, Nguyệt Phi Nhan đáp phi thuyền vận chuyển xuống căn cứ trung chuyển thành Phượng, ven đường cứu không ít nạn dân, bao gồm cả thành Khuê Thiên.

Nguyệt Thấm Lan ôn nhu hỏi:

- Muốn gặp không?

- Không cần, nếu như ngươi cảm thấy thích hợp, thì cứ nhận vào.

Mục Lương cười vang trong trẻo.

Nguyệt Thấm Lan cười lộ má lúm đồng tiền:

- Tốt, vậy ngày mai để cô bé ấy làm việc.

Trước khi Nguyệt Phi Nhan rời đi đã nhắc cô, không được quên chuyện của Thanh Vụ. Trước đây Thanh Vụ quá đáng thương, khiến cho thiếu nữ tóc đỏ nhớ thương mãi.

Mãi đến gần đây Nguyệt Thấm Lan điều tra rõ bối cảnh và nội tình của thiếu nữ, hiểu rõ tính cách của cô bé, mới quyết định tuyển cô bé vào cung điện làm hầu gái.

Mục Lương đứng lên, nói:

- Nhưng nếu như thế thì, hầu gái cung điện có nhiều quá không?

- Không nhiều lắm nha, cung điện lớn như vậy, cung điện ở trên Trà Thụ Sinh Mệnh cũng cần người chăm sóc.

Nguyệt Thấm Lan bẻ ngón tay, đếm đếm nói:

- Hậu hoa viên có nhiều việc, truyền lời, chân chạy vặt, nấu ăn, bọn họ còn phải thay phiên nghỉ ngơi, tham gia huấn luyện hầu gái chiến đấu, thêm mấy người nữa cũng không nhiều.

- Nghe ngươi nói như vậy, đúng là không nhiều thật.

Mục Lương dở khóc dở cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận