Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2786: Mỹ Thực Lâu Phiên Bản Đạo Nhái

Phong cách trang trí của Mỹ Hương Lâu rất giống Mỹ Thực Lâu, nhưng mà chỉ là rất giống thôi, cho dù từ vật liệu xây dựng hay cảm giác mang lại cho khách hàng thì đều kém xa tít tắp so với Mỹ Thực Lâu.

- Phiên bản đạo nhái này chẳng ra gì cả.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên tia u quang.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân truyền đến, một nam nhân viên đi tới nghênh đón, hắn đã thấy đám người Mục Lương từ xa, khi nhìn thấy khí chất và trang phục trên người hắn bọn họ lập tức biết thân phận của những người này khẳng định là không bình thường.

Nhân viên cười lấy lòng hỏi:

- Mấy vị muốn ăn món gì sao?

- Ừm, chúng ta muốn tìm một chỗ an tĩnh.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.

Nhân viên cười gật đầu, giơ tay ra hiệu:

- Vậy mới mọi người lên trên lầu ba, nơi đó rất an tĩnh.

- Ừm.

Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng, cất bước đi lên cầu thang.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mọi người đi tới lầu ba, đã có vài thực khách đã ngồi ở đây, sự xuất hiện của đám người Mục Lương nhanh chóng thu hút lực chú ý của bọn họ.

- A, nam nhân kia nhìn có chút quen mắt.

Có thực khách kinh dị nhỏ giọng nói.

- Ta cũng cảm thấy quen quen, hình như vị nửa người thú kia là người của vương quốc Huyền Vũ thì phải.

Một thực khách khác kinh ngạc nói.

Bạn của thực khách đó nghe vậy thì đôi mắt sáng lên:

- Hình như tên là Hồ Tiên, được khen là nữ nhân xinh đẹp nhất đại lục.

- Nếu như cô ấy là Hồ Tiên, như vậy nam nhân bên cạnh không phải là quốc vương vương quốc Huyền Vũ sao?

Những người khác lại kinh ngạc thốt lên lần nữa.

- Hình như đúng là quốc vương vương quốc Huyền Vũ rồi, ta từng nhìn thấy hắn trên TV.

Có người nhận ra đám người Mục Lương.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao quốc vương vương quốc Huyền Vũ lại tới nơi này?

Mục Lương không để ý những lời bàn tán kia, đi theo nam nhân viên ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.

- Đồ ăn ngon nhất ở đây là gì?

Hồ Tiên ngồi xuống, dùng một cái đuôi che khuất khuôn mặt, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm nam nhân viên.

Tên nhân viên kia đỏ mặt, buông thực đơn trong tay xuống bàn, lắp bắp nói:

- Ta, đồ ăn ngon ở quán của chúng ta có rất nhiều, đây là thực đơn, tất cả đều rất ngon.

Hồ Tiên mở thực đơn nhìn lướt qua, đôi mắt đẹp hơi lạnh xuống, ngón tay khẽ đẩy thực đơn tới trước mặt Mục Lương.

- Ngươi chọn đi.

Cô thổ khí như lan.

Mục Lương nhìn tên món ăn trong thực đơn, cảm giác quen thuộc vô cùng, có tám, chín phần giống với thực đơn của Mỹ Thực Lâu.

Hắn không khỏi hỏi:

- Các món ăn trong thực đơn này nhìn rất quen mắt.

Nhân viên mỉm cười nói:

- Có phải quý khách cảm thấy rất giống với thực đơn của Mỹ Thực Lâu phải không?

- Đúng vậy.

Mục Lương hơi nhướng mày, muốn nhìn xem đối phương sẽ trả lời như thế nào.

- Đó là bởi vì thực đơn của Mỹ Thực Lâu là sao chép Mỹ Hương Lâu chúng ta, đương nhiên là quý khách cảm thấy tương tự rồi.

Nhân viên đáp với vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn nghiêm mặt nói:

- Mỹ Hương Lâu của chúng ta thành lập sớm hơn Mỹ Thực Lâu, rất nhiều thứ đều bị Mỹ Thực Lâu lấy trộm.

Khóe mắt của Ly Nguyệt nhảy lên, suýt nữa rút trường đao chém nam nhân trước mắt.

- Ồ, có chuyện này nữa sao?

Mục Lương hỏi với vẻ mặt không thay đổi.

- Đúng vậy.

Nhân viên gật đầu thật mạnh.

Hắn lại ngạo nghễ nói:

- Nhưng cho dù Mỹ Thực Lâu lấy trộm đồ của chúng ta thì mùi vị món ăn lại không thể làm giống được, quý khách nếm thử sẽ biết ngay.

Mục Lương nhìn tên nhân viên kia, bình tĩnh nói:

- Hy vọng lời nói của ngươi là sự thật.

- Đương nhiên rồi.

Nhân viên lộ ra thần sắc nghe ta không sai.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Được rồi, vậy mỗi món ăn trong thực đơn lấy một phần đi.

- Quý khách chắc chắn chứ?

Nhân viên sửng sốt.

- Ừm, ta không có thời gian, nhanh lên một chút.

Mục Lương hơi rũ mắt.

- Được rồi, chúng ta lập tức bưng món lên ngay!

Nam nhân viên lập tức vui vẻ ra mặt, xoay người cầm lấy thực đơn chạy xuống phòng bếp lầu một.

- Thật thú vị, lời như vậy mà cũng dám nói.

Hồ Tiên lạnh lùng cười một tiếng.

Mỹ Thực Lâu xuất hiện như thế nào, các cô biết rõ hơn bất cứ ai, căn bản không có chút quan hệ nào với Mỹ Hương Lâu.

Diêu Nhi tức giận nói:

- Dám nói Mỹ Thực Lâu lấy trộm bọn họ, quả là không biết xấu hổ.

- Còn dám nói làm thức ăn ngon hơn Mỹ Thực Lâu, ai cho bọn họ lá gan đó chứ?

Cô nghiến răng nói, dáng dấp tức giận kia khiến người ta muốn véo má.

- Bình tĩnh nào, chờ thức ăn lên bàn nếm thử rồi nói sau.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng.

Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, muốn đi điều tra người đứng sau lưng Mỹ Hương Lâu không?

- Không vội, chút chuyện nhỏ này để sau này giải quyết cũng không muộn.

Mục Lương gõ ngón tay lên mặt bàn.

Chuyện trọng điểm bây giờ là đi gặp mặt các quốc vương và thuyết phục bọn họ bằng lòng gia tăng số người tiếp viện, chuyện này mới là quan trọng nhất.

- Ta đoán nơi này có liên quan với Vương Thất quý tộc của vương quốc Tây Hoa, một hồi nữa gặp bọn họ thì thuận tiện hỏi thăm xem sao.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

- Ừm, cứ như vậy đi.

Mục Lương gật đầu không thèm để ý.

Ly Nguyệt nghe vậy mới an tĩnh lại, chỉ là ánh mắt nhìn các nhân viên nơi này vẫn lạnh lẽo như trước, ước gì có thể đông chết bọn họ.

- Bình tĩnh nào.

Mục Lương vỗ tay cô gái tóc trắng.



- Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương và mấy người Hồ Tiên đợi nửa giờ thì nhân viên mới bưng từng đĩa thức ăn lên bàn.

Hương vị của các loại thức ăn trộn chung với nhau, khiến người ta khó mà phân biệt được.

- Những thức ăn này nhìn không giống Mỹ Thực Lâu chút nào.

Diêu Nhi nhỏ giọng thầm thì.

Mục Lương không nói tiếng nào, cầm đũa gắp lên một miếng thịt trong khay trước mặt, miếng thịt rất dày, mặt trên rưới nước sốt màu đen.

Hắn cho miếng thịt vào miệng, nhấm nuốt vài cái rồi nuốt xuống.

- Như thế nào?

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Mục Lương bình thản nói:

- Hương vị thật là làm người ta bất ngờ.

- ...

Hồ Tiên chớp chớp mắt khó hiểu.

- Nó còn khó ăn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta.

Mục Lương hít sâu một hơi nói.

- Phốc ~~~

Diêu Nhi không khỏi cười ra tiếng, sau đó vội vã vươn tay che miệng.

Hồ Tiên ôm lòng tò mò cũng nếm thử đồ ăn trước mặt, sau khi nhấm nuốt hai lần chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, không hề có một chút dầu trơn.

- Phi phi phi ~~~

Cô không khỏi há miệng nhổ miếng thịt đang nhai ra chén.

- Thứ này thật sự quá khó ăn, chẳng lẽ bọn họ không có cho dầu sao?

Hồ Tiên đen mặt hỏi.

Ly Nguyệt nắm thật chặt đôi đũa trong tay, nói với vẻ mặt khó coi:

- Món này đã bị cháy khét, hình như không có bỏ muối, vẫn còn mùi tanh của thịt.

Mục Lương nghiêm mặt đặt đũa xuống bàn rồi nói:

- Món sau còn khó ăn hơn món trước, tại sao ngay cả món rau xào đơn giản nhất mà bọn họ vẫn có thể làm dở như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận