Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 377: Dời Núi

- Đi thôi, trở về Thành Huyền Vũ .
Mục Lương lạnh nhạt nói.
- Du du !
Ưng Lửa nghe vậy vỗ cánh, bay lên như diều gặp gió.
Hồ Tiên thấp giọng kinh hô, vội vàng khống chế cân bằng cơ thể, đề phòng chuyện bị té xuống từ trên lưng của Ưng Lửa.
- Ngao ngao !
Kỳ Lân ngửa mặt lên trời thét dài.
Mục Lương cúi đầu nhìn lại, con mắt màu đen lóe lên ánh sáng.
- Cuối cùng cũng rời đi.
Hồ Tiên cúi đầu nhìn qua thành Vạn Yêu đang dần thu nhỏ, lẩm bẩm một câu.
- Không nỡ?
Âm thanh của Nguyệt Thấm Lan tao nhã hỏi.
- Có một chút...
Hồ Tiên im lặng trong phút chốc, lập tức cười khẽ yêu mị nói:
- Cũng chỉ có một chút.
- Thành Huyền Vũ tốt hơn nhiều so với Thành Vạn Yêu.
Nguyệt Thấm Lan tràn đầy tự tin nói.
- Ta rất chờ mong cuộc sống tương lai.
Hồ Tiên đưa hai cánh tay ra, giãn ra cái eo thon mảnh khảnh, thở ra một hơi thật dài.
Đồng thời, cổng ngoại thành Thành Vạn Yêu mở rộng, người thú đầu rắn dẫn nhóm thuộc hạ của Hồ Tiên, cùng với người nhà của bọn họ rời đi Thành Vạn Yêu.
Hơn một ngàn năm trăm người, có người lớn có con nít, cũng có phụ nữ với người già yếu, bọn họ đang gánh khiêng, bao lớn bao nhỏ đi thẳng đến Rùa Đen.
- Thành Huyền Vũ thật sự sẽ chứa chúng ta, cung cấp nhà miễn phí sao?
- Chắc sẽ, Hầu Gia sẽ không gạt chúng ta.
- Đúng vậy, Hầu Gia đối với chúng ta đều rất tốt, chưa bao giờ lừa chúng ta.
Khi bọn họ trò chuyện với nhau, một số người mặt lộ vẻ u sầu, có còn người đang chờ mong và lo lắng.
- Hô hô !
Ưng Lửa vỗ cánh, bay qua sơn cốc.
- Tiểu Vũ, ngừng một chút.
Mục Lương đột nhiên lên tiếng.
- Du du !
Ưng Lửa nghe vậy lơ lửng giữa không trung, cánh nhẹ nhàng vỗ.
- Mục Lương, làm sao vậy?
Nguyệt Thấm Lan khẩn trương hỏi.
Chẳng lẽ Thú Vương Thành Vạn Yêu đuổi tới?
- Không có việc gì, chỉ là tránh đêm dài lắm mộng, trước tiên nên cần dời đi mỏ muối.
Mục Lương khẽ cười nói.
- Hả? Dời mỏ muối?
Sắc mặt của Hồ Tiên lộ vẻ ngẩn ngơ.
Dời mỏ muối, cô không nghe lầm chứ?
- Dời đi như thế nào?
Mục Lương nhắm mắt lại, khí thế quanh thân lan ra.
- Tiểu Huyền Vũ, phối hợp với ta.
Anh nhỏ giọng thì thầm, dùng ý niệm câu thông với Rùa Đen.
Rùa Đen đang nhắm mắt dưỡng thần mở ra mắt thú màu xanh.
Mục Lương giơ tay lên, con mắt màu đen lấp lóe, đang phát động năng lực Điều Khiển Trọng Lực.
- Ngao ngao !
Đồng thời, Rùa Đen phát ra một tiếng gào.
Theo tiếng thú gào vang vọng trời cao, mặt đất bắt đầu chấn động, giống như xảy ra động đất cấp bảy cấp tám.
- Ầm ầm!
Trong ánh mắt khiếp sợ của Hồ Tiên, ngọn núi duy nhất phía bắc đang đung đưa, ngay sau đó nó ngay dưới mắt cô đột ngột bay lên từ mặt đất.
- Ta không phải đang nằm mơ chứ......?
Hồ Tiên há hốc miệng, đủ để nhét thêm một quả trứng gà.
Bây giờ, cô đã hiểu, Mục Lương nói dời là thật sự dời đi cả ngọn núi.
Nguyệt Thấm Lan cũng bị giật mình, đây là trực tiếp dời núi.
Nhưng, cô ấy cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vì đã sớm quen thuộc với cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Bên trong nội thành Thành Vạn Yêu.
Thú Vương còn chưa rời đi, đang dừng lại, cảm nhận được mặt đất rung lắc dữ dội, lão quay người nhìn về phía phương hướng truyền đến cơn chấn động.
Áo Cách Tư Cách nhảy lên nóc Điện Thú Vương, kinh ngạc nhìn về phía phương hướng cửa vào sơn cốc, mắt thấy ngọn núi phía bắc đang đằng không bay lên, lướt tới phía sau lưng Man Thú Hoang Cổ đang nằm sấp.
- Chuyện này...
Trong lòng của Thú Vương chợt chấn động, trơ mắt nhìn ngọn núi phía bắc bay đi.
Dự định trong lòng của lão hoàn toàn biến mất, đồng thời lão càng ngày càng kiêng kị Mục Lương, ý niệm trêu chọc trực tiếp bị lão quăng ra khỏi sau đầu.
Phong Thanh Lang, Viêm Tượng đã trợn tròn mắt, vẻ mặt của bọn họ khiếp sợ khó thể tin, trên mặt bọn họ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
- Mở ra.
Mục Lương trầm giọng mở miệng, khống chế ngọn núi phía bắc nổi lơ lửng, giảm bớt trọng lực ngọn núi.
Sau lưng Thành Huyền Vũ, gần vị trí cái đuôi, bức tường lưu ly lại lần nữa giống như hoa nở ra.
Rùa Đen phối hợp rất tốt với anh, khi ngọn núi phía bắc đằng không bay lên, xê dịch đến tới gần bên trên cái đuôi chỗ mai rùa.
- Ầm ầm !
Khi ngọn núi đó rơi xuống, cơ thể của Rùa Đen nhẹ nhàng lắc lư, tản đi chấn động hạ xuống mỏ muối.
- Cứ như vậy dời đi rồi......
Hồ Tiên chậm rãi đóng lại đôi môi hồng đang há to.
Cô cúi đầu nhìn về phía dưới chân, bây giờ, ngay ở ngọn núi phía bắc chỉ còn lại một cái hố sâu.
- Mục Lương, lần sau, ngươi làm ra động tĩnh có thể nhỏ chút được không?
Nguyệt Thấm Lan đưa tay nâng trán.
Bây giờ, cô chỉ muốn nhanh lên trở về Thành Huyền Vũ , thu xếp cho cư dân mới đến, trấn an dân chúng trong thành.
- Dời núi, dù làm thế nào, động tĩnh đều không nhỏ được.
Mục Lương vô tội nhún nhún vai.
Nguyệt Thấm Lan nhếch khóe miệng lên một cái, không có cách nào phản bác, nghe rất có đạo lý.
Dưới Thiên Môn Lâu, dân chúng đến từ Thành Vạn Yêu, phần lớn đã ngã ngồi trên đất, đây là bị hù dọa .
- Núi, núi bị dời đi rồi!
- Mẹ, ta đang nằm mơ sao?
Trên mặt người thú đầu rắn lộ vẻ hoảng sợ, đồng thời lại cảm thấy phấn chấn, thành chủ Thành Huyền Vũ càng mạnh, mang ý nghĩa tương lai bọn họ càng an toàn.
- Lần này, lựa chọn rời đi theo Hầu Gia, là đúng đắn.
Hắn thấp giọng tự nói.
- Được rồi, mọi người đừng nằm sấp nữa, mau dậy đi gấp rút lên đường.
Người thú đầu rắn lớn tiếng hô hào, duy trì trật tự.
Nhóm thuộc hạ người thú đều hiểu đạo lý này, vội vàng tiến lên đỡ dậy người nhà của mình, tiếp tục đi về phía Thành Huyền Vũ.
Ở cung điện Khu vực Trung ương, một cái bóng đen cực lớn bị ném xuống.
- Du du !
Ưng Lửa vỗ cánh hạ xuống độ cao, thu hẹp cánh rơi vào trên quảng trường nhỏ trước cung điện.
Mục Lương cầm tay của Nguyệt Thấm Lan, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
- Hừ, cũng không đỡ ta......
Hồ Tiên miết miệng.
Mũi chân của cô hơi dùng lực, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên Ưng Lửa, bảy cái đuôi cáo khẽ lay động.
Mục Lương ôn nhu vỗ xuống mỏ của Ưng Lửa, nói khẽ:
- Trở về đi.
- Du du !
Ưng Lửa thân mật cọ cọ vào cơ thể Mục Lương, sau đó vỗ cánh đằng không bay lên, bay khỏi phạm vi Khu vực Trung ương.
- Thấm Lan, ngươi sắp xếp chỗ ở cho tiểu thư Hồ Tiên nha.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ở chỗ nào?
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, hỏi.
Ánh mắt của Mục Lương liếc Hồ Tiên, ấm áp nói:
- Ở ngay Cung Điện đi.
Dù sao Hồ Tiên cũng là cao thủ cấp 7, ở cung điện mới phù hợp thân phận của cô ấy.
- Ừ, được.
Lông mi thon dài của Nguyệt Thấm Lan run rẩy, nghiêng đầu ưu nhã nói:
- Tiểu thư Hồ Tiên, mời đi theo ta.
- Vâng, chị gái xinh đẹp.
Hồ Tiên cười nói tự nhiên.
Cô liền nháy mắt một cái với Mục Lương, sau đó uốn éo bước chân đuổi kịp Nguyệt Thấm Lan.
- Thực sự là... Hồ ly tinh.
Mục Lương đưa tay dụi dụi khóe mắt, cuộc sống sau này sẽ rất thú vị.
Nguyệt Thấm Lan cất bước đi vào Cung Điện, dẫn Hồ Tiên đi về phía Thiên Điện.
- Đại nhân Thấm Lam.
Vệ Ấu Lan đang cầm đồ lau nhà, đang lau chùi mặt sàn Cung Điện.
- Ừm.
Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.
Tiểu hầu gái kinh ngạc nhìn về phía Hồ Tiên, vì sao chị gái hồ ly xinh đẹp lại đến nữa?
- Em gái nhỏ, lại gặp mặt?
Hồ Tiên đưa tay quơ quơ chào hỏi.
- Vệ Ấu Lan, tiểu hầu gái Cung Điện.
Nguyệt Thấm Lan giới thiệu nói, cô ấy lại nhìn phía Vệ Ấu Lan, thanh nhã nói:
- Đây là tiểu thư Hồ Tiên, về sau sẽ ở trong Cung Điện.
- Ừm, ta hiểu rồi.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận