Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3123: Chỉ Sợ Cả Đời Cũng Không Thể Quên Được.

Đôi mắt của Ai Lạc Lâm lộ ra vẻ ước ao, nhìn Cầm Vũ với ánh mắt sùng bái và kính trọng.

Cầm Vũ xoay người ngồi xuống, thân binh pha trà nóng đưa tới trước mặt cô, nhiệt độ vừa đủ.

- Nhiệm vụ huấn luyện hôm nay đã hoàn thành rồi à?

Cầm Vũ hỏi với giọng điệu bình tĩnh.

- Vâng ạ, đã hoàn thành vượt mức.

Ai Lạc Lâm khẽ hất hàm, bày ra dáng vẻ chờ khen ngợi.

Cầm Vũ như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, bình tĩnh nói:

- Hoàn thành vượt mức à, vậy ngày mai nhiệm vụ huấn luyện tăng thêm ba phần nữa.

- A?

Đôi mắt đẹp của Ai Lạc Lâm trừng lớn.

Cô há miệng, lộ ra dáng vẻ người câm ăn hoàng liên, lời từ chối ở bên mép không cách nào nói ra được.

- Có vấn đề gì không?

- .....

Cầm Vũ bình tĩnh hỏi.

Ai Lạc Lâm vội vàng lắc đầu, nghiêm mặt trả lời:

- Không có, không thành vấn đề, toàn bộ nghe theo an bài của Cầm Vũ đại nhân.

Cầm Vũ hài lòng gật đầu:

- Ừm, ngươi là thân binh do ta tự mình chọn, thực lực không thể yếu hơn những binh lính khác, ít nhất thì không thể yếu quá nhiều.

Bình thường cô quá bận rộn, cho nên mới chọn một thân binh phụ trách việc lặt vặt, như vậy cô mới có tinh lực mà đi làm nhiều việc hơn.

- Ta biết, ta sẽ cố gắng.

Ai Lạc Lâm gật đầu thật mạnh.

Cô ngưỡng mộ Cầm Vũ, đặc biệt là khi nhìn thấy đối phương giết vào bầy Hư Quỷ như nơi không người, sự sùng bái trong lòng đã đạt tới đỉnh điểm, gần bằng quốc vương vương quốc Huyền Vũ.

Cầm Vũ bình thản nói:

- Ừm, chờ ngươi đến cấp 5 đỉnh phong, ta sẽ giúp ngươi đột phá tới cấp 6.

Bây giờ, thực lực của thiếu nữ là cấp 5 cao cấp, chỉ còn cách cấp 5 đỉnh phong một đoạn ngắn, nhanh nhất là trong vòng nửa tháng có thể bước vào cấp 5 đỉnh phong.

- Vâng, cảm ơn đại nhân!

Đôi mắt đẹp của Ai Lạc Lâm sáng lên, tràn đầy sự sùng bái.

Cầm Vũ hỏi:

- Trong vương quốc còn có chuyện gì chưa làm không?

Ai Lạc Lâm suy nghĩ một chút rồi nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Có, danh ngạch nhà ở khu Thành Đông còn chưa xác định được, Cục Quản Lý đang thúc giục.

Lúc này, Cầm Vũ mới nhớ tới chuyện này, giơ tay lên nâng trán nói:

- Ngươi không nói thì ta quên mất rồi.

- Đại nhân, chuyện này không thể quên nha, nó liên quan đến phúc lợi đãi ngộ của các binh lính đấy!

Khóe miệng của Ai Lạc Lâm co giật.

Cầm Vũ chậm rãi gật đầu, nói:

- Ta biết, chỉ là dạo gần đây quá bận rộn, nhất thời quên mất.

Ai Lạc Lâm lấy ra một chồng văn kiện dày cộm rồi đặt ở trên mặt bàn, nói:

- Đại nhân, đây là danh sách mà ta đã sàng lọc qua, bên trong là tin tức cặn kẽ của từng người, ngài xem một chút đi.

Cầm Vũ nhức đầu ngồi xuống, bắt đầu lật xem từng tờ văn kiện, trong đó có thật nhiều cái tên mà cô quen thuộc, đều là binh sĩ lập công lớn nhưng lại trở nên tàn tật trong chiến tranh với Hư Quỷ.

Cô suy nghĩ một chút rồi cầm bút lên gạch rất nhiều tên, nói:

- Mặc dù những người này có công nhưng bọn hắn đã được khen thưởng, tạm thời không suy xét những người này nữa.

- Vâng.

Ai Lạc Lâm gật đầu ghi chép lại.

Thời gian trôi qua, khi Cầm Vũ sàng lọc danh sách xong xuôi thì đã qua hai giờ đồng hồ.

Cầm Vũ sửa sang xong văn kiện rồi đưa cho thân binh, nói:

- Lại đi xác minh tin tức thân phận của những người này một lần nữa, ta không hy vọng xuất hiện tình huống thế thân mạo danh để hưởng thụ đãi ngộ.

- Vâng, trở về ta sẽ tự mình đi xác minh.

Ai Lạc Lâm đáp với thần sắc nghiêm nghị.

- Không cần ngươi đích thân điều tra, thuộc hạ dưới trướng có rất nhiều người có năng lực, bảo bọn hắn đi làm là tốt rồi.

Cầm Vũ chậm rãi lắc đầu nói.

- Vâng.

Ánh mắt của Ai Lạc Lâm lóe lên, trong lòng đã có người được chọn.

Cô vẫn luôn công tác bên cạnh Cầm Vũ, học hỏi được rất nhiều thứ, bất kể là phương diện xem người hay quản lý thì đều xuất chúng so với đại đa số.

Cầm Vũ hơi rũ mắt xuống, bình thản nói:

- Ừm, không có việc gì thì ngươi nghỉ ngơi đi.

Ai Lạc Lâm chớp chớp mắt, thanh thúy nói:

- Đại nhân, để ta bóp vai cho ngươi nhé.

Cô gái tóc xanh còn chưa kịp mở miệng từ chối thì cô đã đứng dậy đi tới sau lưng đối phương, bắt đầu đấm bóp với lực đạo vừa phải.

- Ngươi không mệt sao?

Cầm Vũ thở dài một tiếng hỏi.

Ai Lạc Lâm lắc đầu nguầy nguậy, nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Không mệt, mà nếu có thì cũng không mệt bằng đại nhân nha.

Khóe môi của Cầm Vũ cong lên, lập tức nhắm mắt lại hưởng thụ.

Ánh mắt của Ai Lạc Lâm lóe lên, thấp giọng nói:

- Đại nhân, ngài có người mình thích không?

Lông mi cong dài của Cầm Vũ run lên, trong lòng nổi lên gợn sóng, lạnh nhạt hỏi:

- Sao ngươi đột nhiên lại quan tâm ta có người mình thích hay không thế?

Ai Lạc Lâm nghiêm trang đáp:

- Đại nhân, ta là thân binh của ngài nha, không những phải chăm lo việc ăn uống và cuộc sống hàng ngày mà còn phải quan tâm đến sinh lý khỏe mạnh và tương lai hạnh phúc của ngài nữa.

Qua mấy tháng ở chung, quan hệ của cô và Cầm Vũ đã coi như rất tốt, vì vậy lúc này mới dám hỏi vấn đề riêng tư này.

Khoé mắt của Cầm Vũ co giật, bình tĩnh nói:

- Ngươi cho ta là đồ ngốc à?

- Hì hì ~~~

Ai Lạc Lâm cười gượng vài tiếng, thanh thúy nói:

- Đại nhân, ta nói nghiêm túc mà.

Cầm Vũ im ặng hồi lâu không nói, lâu đến nỗi làm cho thiếu nữ tưởng cô ấy đã ngủ rồi.

- Có.

Cô chậm rãi phun ra một chữ.

Ai Lạc Lâm nghe vậy đôi mắt đẹp sáng ngời, đáy mắt tràn đầy hóng hớt, hỏi tới:

- Là ai vậy?

Trong đầu của Cầm Vũ hiện lên gương mặt của Mục Lương.

Cô rơi vào hồi ức, đó là khi còn ở thành Sơn, dáng vẻ Mục Lương từ trên trời giáng xuống in dấu thật sâu ở trong đầu của cô.

- Chỉ sợ cả đời đều không thể quên được.

Cầm Vũ hỏi này đáp nọ lẩm bẩm một câu.

- Cái gì cơ?

Ai Lạc Lâm dấu hỏi đầy đầu, bởi vì những lời này của Cầm Vũ mà cô đã ảo tưởng nửa giờ đồng hồ.

Khi cô lấy lại tinh thần thì vẫn chưa thỏa mãn mà chép miệng một cái, cô vừa tưởng tượng ra một bộ phim điện ảnh yêu hận tình thù.

- Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, có việc gì thì lại tới gọi ta.

Cầm Vũ ra lệnh đuổi khách.

- Vâng, đại nhân nghỉ ngơi tốt nhé.

Ai Lạc Lâm hiểu ý đứng dậy rời đi.

……….

Cung điện, khu vực Trung Ương.

- Cộc cộc cộc ~~~

- Mục Lương, ta vào được không?

Ly Nguyệt gõ cửa thư phòng, lên tiếng hỏi.

- Vào đi.

Giọng nói ôn hoà của Mục Lương từ trong phòng truyền ra.

- Cọt kẹt ~~~

Cô gái tóc trắng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Mục Lương đang ngồi trên long ỷ lật xem văn kiện mà Cục Quản Lý Vệ Thành đưa tới, tất cả đều liên quan tới việc khai phá khu tham quan và xây dựng đường sắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận