Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1275: Đa Tạ Các Hạ Trợ Giúp



Tường thành của thành Phượng đã trở nên cực kỳ rách nát, thủ vệ chết thảm trọng, rất nhanh sẽ không chống đỡ nổi nữa.

- Đã xong rồi sao?

Kim Phượng không cam tâm gầm nhẹ một tiếng, khóe mắt nhìn về phía căn cứ trung chuyển ở cách đó không xa.

Cô lại nghĩ tới Mục Lương, anh còn nợ cô một chuyện chưa hoàn thành.

Khặc khặc...

Hư quỷ tiến công càng thêm hung mãnh, Kim Phượng liên tiếp bại lui, dù cô có thể biết trước nguy hiểm, nhưng không thể chống đỡ nổi hai con hư quỷ cấp tám công kích trong khoảng thời gian dài.

Cô bắt đầu phản ứng chậm lại, eo đã trúng móng vuốt sắc nhọn của hư quỷ, máu tươi rơi trên đất.

- Khụ khụ, đáng chết.

Thân thể Kim Phượng lảo đảo một chút.

Cô thầm cảm thấy may mắn, vì đã cùng giao dịch linh khí cao cấp loại hình phòng ngự với Mục Lương, cho nên hồi nãy mới không bị móng vuốt của hư quỷ cấp tám chụp chết.

Khặc khặc…

Hư quỷ cấp tám rít gào, giống như đang trào phúng cô không biết tự lượng sức mình.

Khụ khụ! Kim Phượng ho ra lượng lớn máu tươi, vốn dĩ hai tròng mắt có màu vàng nay lại biến thành màu đỏ. Cô bất lực tê rống một tiếng:

- Mục Lương, mau cứu thành Phượng đi.

Vừa hét lên cô đã cảm thấy hối hận, hiện tại là thời gian bùng nổ thuỷ triều hư quỷ, Mục Lương phải bảo vệ thành Huyền Vũ, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này.

- Ta nghe rồi.

Một âm thanh lạnh nhạt vang lên.

Bên trong căn cứ trung chuyển, dưới tàng cây Trà Thụ Tinh Thần, đại thụ mới mọc ra bắt đầu lột xác, một lần nữa lại biến thành Mộc Phân Thân.

Hắn lợi dụng năng lực Mộc Phân Thân, có thể dễ dàng xuyên qua những cây con Trà Thụ Tinh Thần.

……………..

Mộc Phân Thân rời khỏi cấm địa, rồi bay lên trời trong ánh mắt kinh ngạc của thủ vệ, hướng về phía lá chắn ngọc lưu ly của căn cứ trung chuyển.

Hắn ngại đi qua cửa lớn quá chậm, cho nên trực tiếp bay đến trên lá chắn ngọc lưu ly, vận dụng năng lực mở ra một lỗ hổng, tới khi rời khỏi căn cứ trung chuyển, hắnn đã phát hiện tình hình bên ngoài vẫn còn tốt. Tuy rằng đã bị bầy hư quỷ cấp thấp với số lượng khổng lồ bao vây, nhưng chúng nó không phá huỷ được lá chắn ngọc lưu ly.

Phân thân của Mục Lương lập tức bay về hướng thành Phượng, tia chớp màu tím quanh thân nhảy lên, chỉ trong mấy hô hấp, hắn đã đến bầu trời phía trên thành Phượng, vừa vặn cũng nghe được câu câu nói kia của Kim Phượng.

- Mục Lương các hạ?

Kim Phượng trừng lớn đôi mắt màu máu.

Cô hoài nghi mình quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo giác, tại sao Mục Lương lại ở chỗ này chứ?

Mộc Phân Thân không nói hai lời, tới gần hai hư quỷ cấp tám, tia chớp màu tím trên tay nhảy lên.

Khặc khặc đồ ăn…

Hư quỷ cấp tám rít gào, thân thể chúng muốn né tránh, lại quỷ dị không thể nhúc nhích.

- Tơ Nhện Thiên Ảnh.

Phân thân của Mục Lương thấp giọng mở miệng, tia chớp màu tím dừng trên người hư quỷ cấp tám, dễ dàng đục thủng đầu nó.

Một con hư quỷ cấp tám khác muốn chạy trốn, tốc độ chạy trốn của nó cực nhanh nhưng không nhanh bằng Mộc Phân Thân.

Két lạp...

Tia chớp màu tím nhảy lên, con hư quỷ cấp tám thứ hai đâm đầu vào tường thành, nhưng đầu của nó đã biến mất, mang tới cho người ta một cảm giác điên cuồng tới mức mất não.

Kim Phượng ngây ngốc, trong lúc nhất thời cô đã quên mất vết thương ở bên hông.

- Quá mạnh...!

Đôi mắt cô lóe sáng, trái tim bị xúc động.

Mộc Phân Thân liếc cô một cái, mặt không chút thay đổi vẫn tiếp tục động thủ quét sạch những con hư quỷ khác.

Hắn nâng tay lên, trăm ngàn sợi tơ nhện bay ra, mỗi một sợi đều chính xác nhắm lấy một con hư quỷ cấp thấp. Ầm vang long...

Tia chớp màu tím ngang trời xuất thế, cực kỳ chính xác đánh tới người hư quỷ đang bị tơ nhện trói chặt.

Sau khi phân thân của Mục Lương giải quyết xong những con hư quỷ đã xâm nhập vào thành, hắn bắt đầu quét sạch mấy ngàn con hư quỷ còn dư lại bên ngoài thành.

Chỉ thấy hắn giang hai tay, hàn khí khuếch tán ra ngoài, sau khi bị hàn khí quét qua, từng mảng hư quỷ nhanh chóng biến thành những bức tượng băng, cuối cùng tất cả chúng đều vang lên một tiếng rồi bạo liệt thành một đống vụn băng.

Im lặng, vắng đi những tiếng kêu hư quỷ, thành Phượng trở nên im lặng hơn rất nhiều.

Động tác trên tay Mộc Phân Thân còn chưa ngừng lại, hắn bắt đầu vòng qua những con hư quỷ bên ngoài căn cứ trung chuyển.

Không đến mười phút, hầu hết hư quỷ chung quanh đều đã bị quét sạch, chỉ có một bộ phận nhỏ hư quỷ trốn thoát.

Trên tường thành Thành Phượng, Kim Phượng với cái bụng đầy băng trắng toát đang uể oải ngồi, không khí tràn ngập mùi máu tươi.

- Linh nghiệm thật…!

Cô giật giật khóe miệng, thật sự có đàn ông đến cứu cô.

Cô vừa thở dài vừa cảm thấy mình may mắn, may mắn vì lúc trước đã đồng ý với Mục Lương sẽ hỗ trợ trông nom căn cứ trung chuyển, cũng vì hành động ngày đó mới có lần tương trợ ngày hôm nay.

Vù vù...

Gió lạnh thổi qua, Phân thân của Mục Lương từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mặt Kim Phượng.

- Đa tạ các hạ trợ giúp.

Trên mặt Kim Phượng cố nặn ra một nụ cười.

Mộc Phân Thân nhìn cô một cái, nhưng không nói chuyện.

Hắn vươn tay, ngưng tụ ra nguyên tố sinh mệnh, bao trùm lên miệng vết thương ở phần eo của cô.

Chân mày Kim Phượng run lên, miệng vết thương bắt đầu ngứa, ngay sau đó miệng vết thương lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được khép lại, thậm chí còn không để lại sẹo.

Cô trừng lớn hai mắt đẹp, máu loãng từ khóe mắt chảy ra, hai mắt đã muốn khôi phục thành màu vàng.

- Được rồi.

Phân thân của Mục Lương đứng dậy.

Hắn nhìn thấy tường thành bị sập, không nói hai lời lập tức vung tay lên, cát đá ầm ầm lao tới, một lần nữa xây dựng xong tường thành, thậm chí còn nâng độ cao của nó lên mười mét.

Kim Phượng ngây ngốc, tại sao cải tạo lại cả khu vực tường thành mà đơn giản như vậy?

Đôi mắt của Mộc Phân Thân sáng lên, ngọc lưu ly từ dưới chân khuếch tán ra ngoài, lá chắn ngọc lưu ly thật lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên bao phủ thành Phượng ở bên trong.

-??

Kim Phượng chớp chớp đôi mắt đẹp màu vàng, nhất thời vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Hơn mười phút sau, Mục Lương trở lại bên cạnh Kim Phượng.

Kim Phượng đứng lên, ngước mắt nói:

- Mục Lương các hạ, ta không nhờ ngươi cải tạo lại tường thành và làm lá chắn mà.

Cô không có gì tinh thạch hung thú đâu.

- Vậy ta huỷ nó đi.

Mộc Phân Thân liếc Kim Phượng một cái.

- Đừng, đã làm xong rồi thì cứ để như vậy đi.

Kim Phượng thản nhiên nói.

Nếu ngay từ đầu có lá chắn ngọc lưu ly, vậy thủ thành sẽ thoải mái hơn rất nhiều, cũng sẽ không chết nhiều thành dân và thuộc hạ của cô như vậy.

Phân thân của Mục Lương vẫn bình tĩnh. Hắn giúp thành Phượng xây dựng lá chắn ngọc lưu ly, chỉ thuần tuý là tiện tay thêm vào, dù gì thì gì cũng không thể trơ mắt nhìn một thành bị hư quỷ tàn sát sạch sẽ được.

Còn một mục đích nữa, việc làm lần này cũng khiến cho thành Phượng biết sự tốt bụng của thành Huyền Vũ, tương lai nơi này có thể mang tới thật nhiều tinh thạch hung thú cho thành Huyền Vũ.

Mộc Phân Thân cúi đầu không nói gì.

Kim Phượng âm thầm nghĩ gì đó nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì khác lạ, cô chỉ hỏi dò:

- Có cần ta trả giá gì đó không?

- Hiện tại thì không, về sau hãy tính.

Hắn lạnh nhạt nói.

- Được rồi.

Kim Phượng bĩu môi, không biết ngày sau phải trả giá thế nào, nhưng hiện tại đã nợ nhân tình của người ta rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận