Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 700: Sủi Cảo

Vưu Phi Nhi nhanh chóng lắc đầu:

- Nhưng, ta có thể giữ phần thưởng lần này, ta có thể đổi lấy lần sau được không?

- Đương nhiên.

Mục Lương đắc ý gật đầu.

Khặc khặc khặc......

Hư Quỷ đã rất suy yếu, nhưng đôi mắt kia đỏ thẫm khát máu vẫn như cũ để cho người ta run rẩy.

- Xử lý đi.

Mục Lương nhướng mắt.

- Nó vẫn còn sống, còn có thể làm những thí nghiệm khác.

Vưu Phi Nhi ngây thơ nói.

Cô không có lòng thương hại với nó, nhớ tới ba mươi lăm ngàn người chết ở thành Sơn, ánh mắt cô càng thêm kiên định.

- Thôi, vậy ngươi chú ý an toàn.

Mục Lương dặn dò một tiếng.

- Ừ.

Vưu Phi Nhi gật đầu liên tục.

………

Ầm ầm!!

Mới sáng sớm, cùng với bảy tiếng chuông âm vang, thành Huyền Vũ bắt đầu một ngày mới.

Máy bay Huyền Vũ rời khỏi thành Huyền Vũ.

Ở chỗ tấm bia đá, Phân Thân Mục Lương chăm chú nhìn Tiểu Huyền Vũ đứng lên, rời xa khỏi tấm bia đá.

Trải qua hai ngày quan sát, dưới lòng đất tấm bia đá không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không tìm được Vũ Điền với Vũ Mộng, vậy chỉ có thể khởi hành tiến về thành Ngự Thổ.

Phân thân của anh quay người nhìn bia đá, sau đó thân thể anh bay lên trời, đi vào đỉnh của bia đá.

Anh xoay người, mặt hướng về phía máy bay Huyền Vũ vừa rời đi, sau đó nhắm đôi mắt màu đen lại.

Ngay sau đó, da anh bắt đầu mộc hóa, hai chân sinh trưởng ra sợi rễ, cắm rễ trên tại tấm bia đá.

Răng rắc......

Sợi rễ càng ngày càng dài, Mục Lương hoàn toàn biến thành một gốc cây đại thụ, cao mười mét, tán cây thẳng đường kính hai mươi mét.

Những chiếc lá màu xanh ngọc bích đang xào xạc trước gió, ngoại hình thoạt nhìn như Trà Thụ Tinh Thần.

Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, phân thân thành cây của Mục Lương sẽ vẫn luôn bảo trì loại trạng thái này, giảm đi ít năng lượng tiêu hao.

Đây coi như là một loại trạng thái ẩn núp.

Anh sẽ canh gác ở chỗ này, tiếp tục quan sát tình huống của bọn Hư Quỷ dưới lòng đất.

Trước Sơn Hải quan.

Bối Nhĩ Liên nhìn chăm chú Lan Đế, dặn dò nói:

- Hãy nhớ kỹ, thành Huyền Vũ có bất kỳ tin tức nào liên quan tới bọn chúng, ngay lập tức truyền về Ốc Đảo.

- Vâng.

Lan Đế chớp chớp đôi mắt màu hổ phách, ra sức gật đầu.

Viện Ca Kịch gần đây đều không kinh doanh, cho nên cô có thể nhàn rỗi một đoạn thời gian.

- Đi.

Bối Nhĩ Liên xoay người, xung quanh người còn có làn gió nhẹ, đem cô nâng lên.

Lan Đế ngửa mặt lên, đưa mắt nhìn Bối Nhĩ Liên bay lên không trung, hướng nơi xa bay đi.

- Đột nhiên lại trở nên nhàn rỗi rồi.

Cô đưa tay vén mái tóc ngắn trên thái dương, để lộ đôi tai bông xù.

Cô gái tóc nâu quay người trở về phố buôn bán, đi tới phía tiệm mì, cô quyết định ăn món mì chua cay cho bữa sáng hôm nay.

Cô đi vào tiệm mì, ngửi thấy mùi vị quen thuộc.

- Lan Đế tới rồi.

Nhân viên phục vụ mỉm cười chào hỏi.

Lan Đế mở ghế gỗ ngồi xuống, hồn nhiên nói:

- Cho ta một bát mỳ chua cay.

- Lan Đế, hôm nay có món ăn mới, có muốn nếm thử không?

Nhân viên này mỉm cười nói.

- Món mới là gì?

Lan Đế cảm thấy hứng thú mà hỏi.

- Sủi cảo, sủi cảo với các loại nhân khác nhau.

Người phục vụ giải thích.

Lan Đế nghiêng đầu, hoài nghi hỏi:

- Sủi cảo, chưa từng nghe qua bao giờ, ăn ngon không?

- Ăn ngon lắm.

Nhân viên này liên tục gật đầu.

- Một phần bao nhiêu đồng Huyền Vũ?

Con mắt màu hổ phách của Lan Đế loé lên.

- Cùng giá với mỳ chua cay.

Bồi bàn đáp lại một tiếng.

- Vậy lấy cho ta một phần sủi cảo.

Lan Đế quyết định nếm thử món ăn mới, nếu như hương vị tốt, về sau có thể đổi nó với mỳ chua cay.

- Vậy ngươi ăn canh nóng hay muốn ăn khô?

Người phục vụ hỏi ý.

- Ăn canh nóng đi...

Lan Đế suy nghĩ một chút rồi nói.

Mì cay chua nóng hổi còn có nước lèo, theo định kiến, cô cũng cho rằng sủi cảo ăn với nước lèo sẽ ngon hơn.

- Được.

Nhân viên phục vụ xoay người trở lại sau quầy.

Mười phút sau, canh sủi cảo nóng hôi hổi được bưng lên, bày ở trước mặt cô gái tóc nâu.

Sủi cảo còn có nước súp bên trong, một chén lớn có mười lăm cái sủi cảo, còn có ba cây cải trắng làm tô điểm.

Lan Đế dùng đũa cẩn thận gắp một cái sủi cảo lên, đặt ở trước mắt đánh giá.

Cô tiến lên trước hít hà, thầm nói:

- Nhìn mập trắng béo, nghe cũng rất thơm, không biết bắt đầu ăn thì sẽ như thế nào?

Quao ưm~~~~

Lan Đế há miệng cắn một nửa cái sủi cảo, lộ ra thứ nhét ở bên trong, là thịt của Lợn Tám Răng Nanh nhồi với bắp cải.

- Oa oa, thực sự ăn rất ngon!

Cô mở to đôi mắt nâu sau đó nhét nửa chiếc sủi cảo còn lại vào miệng, nhân sủi cảo còn có kết hợp với nước súp, bắp cải làm cho hương vị trở nên hơi ngọt.

Ưm ưm~~~~~~~~

Cô cắn một miếng sủi cảo, cho đến khi miếng sủi cảo cuối cùng vào miệng, khắp khuôn mặt vẫn chưa thỏa mãn.

Cô bưng chén lớn lên, đem cảnh sủi cảo uống xong, mới miễn cưỡng ăn no.

Ợ....

Lan Đế ợ lên một tiếng, buông chén lớn xuống chén rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

- Sủi cảo này làm như thế nào?

Cô hiếu kì nhìn về phía nhân viên.

- Vỏ ngoài của sủi cảo làm bằng bột mì.

Bồi bàn đơn giản là giới thiệu sơ lược một câu.

- Vậy ta trở về có thể tự mình thử một chút.

Lan Đế nhỏ giọng thầm thì một câu.

Cô bỏ đồng Huyền Vũ xuống, đứng dậy rời khỏi Tiệm Mì.

Cô hào hứng đi đến Tiệm Lương Thực, mua một cân bột mì, sau đó trở lại điểm liên lạc Ốc Đảo trên Phố Buôn Bán.

- Bột mì, thêm nước là có thể nhào nặn thành bột nhão.

Lan Đế lấy ra dụng cụ lưu ly mới mua, dùng để đựng bột mì.

Cô đem bột mì rót vào chậu, sau đó thêm nước rồi dùng tay trần khuấy đều.

Bởi vì thêm quá nhiều nước, bột mì biến thành hồ dán, có chút dính tay cùng khó mà tạo thành hình.

- Cho quá nhiều nước rồi.

Lan Đế áo não nói.

Cô nghiêng người nhìn túi giấy rỗng, vừa mới đem bột mì sử dụng hết.

- Lại phải đi mua một thêm cân.

Lan Đế bất đắc dĩ, phủi bột mì ở ngón tay giữa xuống, sau đó xoay người đi Tiệm Lương Thực.

Mười phút sau, cô lại mua về một cân bột mì, lần này cẩn thận rất nhiều, chia thành lượng nhỏ đổ nhiều lần vào lưu ly trong chậu.

Lan Đế tiếp tục làm bột mì, lần này hiệu quả tốt hơn nhiều.

- Chắc là có thể làm được....

Hai tay vỗ về cục bột to bằng đầu người, mềm mại khiến cô rất hài lòng.

Cô gái tóc nâu nhớ lại hình dạng của sủi cảo, nương tựa theo năng lực phân tích đặc biệt, cô đặt miếng bột lên bàn, dùng bàn tay dùng sức đè ép.

- Chắc là hình dạng như này.

Lan Đế lẩm bẩm một câu, nhìn tấm bột còn to hơn chậu rửa mặt, nở một nụ cười hài lòng.

- Kế tiếp làm nhân thịt!

Cô lấy thịt của Lợn Tám Răng Nanh ra, dùng dao băm nhỏ ra, một bước này đột nhiên bỏ ra tận mười mấy phút.

Đợi cô cắt gọn thịt, phát hiện trong nhà không có bắp cải trắng.

- Phải đi mua thêm nữa sao?

Lan Đế có chút do dự, mua rau xanh ở Phố Buôn Bán, giá cả cũng sẽ không rẻ.

Cô nhỏ giọng nói thầm một câu:

- Quên đi, không có cải trắng chắc ăn cũng ngon như thế.

Vì thế, cô cho nhân thịt lên trên miếng bột, rồi gạt hết các mép bột ra, dùng tay niết chặt cùng một chỗ.

- Đã xong.

Lan Đế đem sủi cao to bằng đầu buông xuống, mặt của cô lộ vẻ hài lòng.

Nếu Mục Lương ở đây, nhất định sẽ cảm thán một tiếng: trông thật xấu xí.

Lan Đế làm sủi cảo vừa lớn lại vừa dài, nhìn càng giống hạt lúa mạch ở Địa Cầu.

...................
Bạn cần đăng nhập để bình luận