Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1113: Tiểu Huyền Vũ Sắp Xuống Biển, Ta Lo Lắng Nó Sẽ Nhấn Chìm Thành Bắc Hải

- Chắc chắn không.

Diêu Nhi dịu dàng nói:

- Thành chủ đại nhân là cao thủ mạnh hơn cấp chín, hơn nữa đại nhân còn có rất nhiều động vật thuần dưỡng cấp tám cấp chín, vì sao phải sợ thành Tương Lai?

Biểu cảm trên mặt Khải Na ngẩn ngơ, đại nhân là cao thủ vượt qua cấp chín?

- Mẹ ơi, làm sao vậy?

Diêu Nhi khẩn trương vung vẩy tay mẹ.

- Không, không có việc gì.

Khải Na miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ.

Cô nhớ tới những lời mình nói với Mục Lương trong thư phòng, lập tức cảm có chút xấu hổ, thành Huyền Vũ căn bản không sợ Thành Tương Lai nha.

Diêu Nhi nhớ tới cái gì đó, đề nghị nói:

- Đúng rồi, ngày mai Tiểu Huyền Vũ sẽ đi sâu vào Vùng Nước Mặn, chúng ta có thể tới Sơn Hải Quan xem, cảnh tượng đó nhất định sẽ rất khủng bố.

- Tiểu Huyền Vũ là ai?

Khải Na tò mò hỏi.

Diêu Nhi thuận miệng giải thích một câu:

- Tiểu Huyền Vũ, chính là man thú hoang cổ cõng thành Huyền Vũ trên lưng.

- Cái gì?

Suy nghĩ của Khải Na có chút không thông.

Cái gì gọi là man thú hoang cổ cõng thành Huyền Vũ?

Lúc này, Diêu Nhi mới nhớ tới mẹ của cô vừa mới khôi phục trí nhớ, còn không biết tình huống của nơi đây.

Cô kiên nhẫn giải thích:

- Con quên mẹ không biết, thành Huyền Vũ được xây dựng trên lưng Tiểu Huyền Vũ. Nó là một tòa thành di động.

- Một tòa thành di động?

Khải Na lại một lần sững sờ.

- Mẹ, về phòng trước đi, ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe.

Diêu Nhi lôi kéo tay người mẹ đang bị kích động của mình đi về hướng thiên điện.

………

Sáng sớm, ánh trăng màu máu từ từ biến mất ở phía chân trời, một ngày mới đã bắt đầu rồi.

Trong nội thành, Dụ Tử đang đi xe đạp, mang theo con gái cô ở phía sau, chuẩn bị tới lớp học.

Trình Tiếu ôm thắt lưng mẹ, làm nũng hỏi:

- Mẹ, buổi tối chúng ta ăn bánh bao được không?

- Hôm qua mới ăn bánh bao, buổi tối hôm nay vẫn nên ăn cháo lúa mạch đi.

Dụ Tử cũng không quay đầu lại chỉ lên tiếng từ chối.

- Mẹ, ta còn muốn ăn bánh bao…

Trình Tiếu phồng hai má bánh bao, cô bé đưa tay gãi bụng mẹ, tiếp tục đáng yêu làm nũng.

- Được được được, ngươi đừng làm vậy nữa, suýt chút nữa ngã rồi.

Dụ Tử tức giận cười mắng.

- Hì hì, mẹ là tốt nhất.

Trình Tiếu lộ ra vẻ mặt mưu kế đã hoàn thành và cười.

Két két…

Dụ Tử nắm phanh lại, động tác của cô rất linh hoạt xuống xe.

- Mẹ, làm sao vậy?

Trình Tiếu kiễng mũi chân chạm đất, khiến cho xe đạp giữ được cân bằng.

- Hôm nay, quầy bán báo có thật nhiều người, chắc là có chuyện lớn xảy ra.

Dụ Tử nhìn về phía quầy bán báo cách đó không xa, bên ngoài cửa quầy đã có hơn mười người đứng xếp hàng.

Cô nghiêng đầu dặn dò:

- Ngươi ở đây chờ ta, ta đi mua một tờ báo.

- Vâng.

Trình Tiếu ngây thơ khoát tay áo.

Còn hơn nửa tiếng nữa mới tới giờ vào lớp, cho nên cô bé cũng không sốt ruột. Dụ Tử bước nhanh về hướng quầy báo, cô xếp hàng sau cùng. Nhân viên quầy báo bán rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến phiên cô.

- Ta muốn một tờ báo.

Dụ Tử nói xong đã đem một xu Huyền Vũ đặt lên cửa sổ quầy.

- Được.

Nhân viên bán báo đưa tờ báo qua cửa sổ.

Dụ Tử nhận lấy tờ báo, vừa đi vừa lật xem, cô bước về phía con gái mình.

- Bảy giờ sáng, thành Huyền Vũ sẽ rời khỏi Thành Bắc Hải, đi vào chỗ sâu trong Vùng Nước Mặn … Đây là nội dung thu thập được của ngày hôm qua.

Dụ Tử ngừng chân một chút, nhẹ giọng nỉ non:

- Mười hai giờ giữa trưa, thành Huyền Vũ sẽ tiến hành lần cải tạo thứ sáu, mong các dân chúng trong thành ở trong nhà, đừng đi lại trên đường.

Cô sửng sốt một chút, thành Huyền Vũ lại muốn tiến hành cải tạo ư?

Trên mặt báo, nội dung về ‘Lần cải tạo thứ sáu của thành Huyền Vũ’, chiếm hết một mặt giấy.

- Mẹ, làm sao vậy?

Trình Tiếu nghi hoặc hỏi.

- Đi, hôm nay không đi học.

Dụ Tử lấy lại tinh thần, bước nhanh tới bên cạnh con gái.

- Sao vậy?

Trình Tiếu sửng sốt một chút, ngạc nhiên nói:

- Tại sao lại không đi học?

- Thành Huyền Vũ đang muốn cải tạo thăng cấp, hôm nay toàn thành đều dừng mọi công việc.

Dụ Tử thuận miệng giải thích một câu. Cô nhét tờ báo vào tay con gái, sau đó quay đầu xe, xoay người ngồi lên xe đạp, đi về phía nhà mình.

- Lại muốn thăng cấp!

Trình Tiếu kinh ngạc mở ra tờ báo, đọc từng chữ bên trong.

Trên tờ báo có viết rõ ràng thời gian bắt đầu cải tạo.

Thời gian cải tạo sẽ chấm dứt khi nghe thấy tín hiệu là hai mươi tiếng chuông, sau khi chuông vang lên mới được tự do ra ngoài hoạt động.

Dụ Tử cảm thán nói:

- Mỗi lần cải tạo thăng cấp, thành Huyền Vũ đều lớn hơn rất nhiều lần, lần này chắc cũng không ngoại lệ...

- Thật mong chờ nha, lần sau lần cải tạo này, không biết thành Huyền Vũ sẽ biến thành dạng gì đây?

Trình Tiếu chờ mong nói.

Thùng thùng đông… Lúc này, tiếng chuông du dương vang lên, tổng cộng vang lên bảy lần.

Ầm vang!

Có một tiếng chấn động vang lên, mặt đất chấn động rất nhỏ.

Trên tường thành thành Bắc Hải, vẻ mặt Bố Vi Nhân đầy nghiêm túc, cô đang nhìn chăm chú vào Tiểu Huyền Vũ đang nằm trên mặt đất.

- Rống, rống rống…

Tiểu Huyền Vũ thức tỉnh từ trong giấc ngủ say. Cái đầu thật lớn nâng lên, đôi mắt thú màu xanh u tối từ từ mở ra. Khí tức man thú hoang cổ khuếch tán ra ngoài.

Ầm vang!

Nó cử động, bốn chân nó lớn như một ngọn núi, từ từ nâng đỡ cơ thể to lớn của nó.

Trong lòng Bố Vi Nhân chấn động, cô nhìn nó đứng lên, cái bóng của nó che phủ cả thành Bắc Hải.

- Thật sự quá khổng lồ!

Lý Phúc sợ hãi than một tiếng.

Tiểu Huyền Vũ xoay người, nó đi dọc theo bờ biển tiến về phía trước, nó tính toán rời xa khỏi thành Bắc Hải rồi mới đi xuống biển. Hành động như vậy để tránh cho thành Bắc Hải bị nhấn chìm lúc nó đi xuống biển.

Mục Lương xuất hiện ở trên Sơn Hải Quan, anh dùng ý niệm truyền lại tin tức cho Tiểu Huyền Vũ. Bên cạnh anh là đám người Nguyệt Thấm Lan và Khải Na.

Lúc này, Khải Na đã bị doạ cho sợ ngây người, cô rung động tới mức thật lâu không nói nên lời.

Nguyệt Thấm Lan lo lắng nói:

- Mục Lương, nếu cứ để Tiểu Huyền Vũ xuống nước như vậy, thật sự sẽ không lan đến gần thành Bắc Hải sao?

Mục Lương nghĩ nghĩ, ôn hòa nói:

- Vì an toàn... Ta vẫn nên tới thành Bắc Hải.

- Ừm, nơi này cứ giao cho ta.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.

Mục Lương bay lên trời, hướng về phía thành Bắc Hải.

Ở bên kia, Bố Vi Nhân ngẩng đầu, cô kinh ngạc nhìn chăm chú vào Mục Lương đang từ trên trời giáng xuống, dừng ở bên cạnh cô.

- Mục Lương các hạ, có chuyện gì không?

Cô kinh ngạc hỏi.

Mục Lương bình tĩnh giải thích:

- Tiểu Huyền Vũ sắp xuống biển, ta lo lắng nó sẽ nhấn chìm thành Bắc Hải.

- Chắc là không đâu.

Khóe mắt Bố Vi Nhân giật giật, cô quay đầu lại nhìn chăm chú vào Tiểu Huyền Vũ vẫn đang tiếp tục đi về phía trước.

- Đợi rồi sẽ biết.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Dựa vào hình thể hiện tại của nó, đột nhiên đi xuống biển, có tỷ lệ rất lớn sẽ làm mặt biển dâng lên, sau đó dẫn phát một loạt ảnh hưởng.

Ví dụ như có thể gây ra một cơn sóng thần.

Bố Vi Nhân khẩn trương lên, dù trong lòng cô vẫn cho rằng không có gì đáng lo lắng.

Sau đó không lâu, nó hoàn toàn rời xa khỏi thành Bắc Hải, người đứng ở trên tường thành, chỉ có thể nhìn thấy một nửa thân hình của nó.

Mục Lương nhẹ giọng nỉ non:

- Xuống nước đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận