Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 837: Lấy Lễ Đối Đãi Với Thành Chủ Thành Tấn Nguyên



- Nếu là như vậy, trước khi đến thăm chính thức thì phải tới cửa thông báo một tiếng.

Hạ Lạc thanh thúy nói.

- Ngươi hiểu những chuyện này à?

Ngải Lỵ Na kinh ngạc nhìn về phía cô gái tóc cam.

Hạ Lạc gật đầu nói:

- Đương nhiên rồi, cha ta đã từng dạy cho ta những điều này.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

Anh quay đầu nhìn về phía cô gái tóc màu quýt và cô gái tóc đỏ, ôn hòa nói:

- Hổ Tây, ngươi và Phi Nhan đến thành Tấn Nguyên trước thông báo một tiếng đi.

Căn cứ trung chuyển muốn xây dựng ở gần thành Tấn Nguyên, vì để sau này có thể giảm bớt chút phiền toái, tốt nhất vẫn là nên dựa theo quy củ của địa đầu xà. (người đứng đầu một vùng).

- A, ta đi?

Đôi mắt của Hổ Tây trừng lớn, cô không ngờ chuyện này lại được giao cho mình.

- Năng lực của ngươi rất thích hợp làm làm công việc như vậy.

Mục Lương nói một cách ẩn ý.

Năng lực của cô khiến Mục Lương hâm mộ, đồng thời cũng muốn có được.

Hổ Tây nắm giữ năng lực Thuấn Di Tức Thời, nếu như gặp phải nguy hiểm thì có thể nhẹ nhàng mang cô gái tóc đỏ rời khỏi thành Tấn Nguyên.

- Yên tâm đi, cứ giao cho chúng ta!

Nguyệt Phi Nhan lập tức đáp ứng.

- Ừ, chờ ta viết một tấm bái thiếp rồi chuẩn bị một ít lễ gặp mặt.

Mục Lương ngồi xuống, cầm bút chì rồi rút một trang giấy trắng, bắt đầu viết chữ.

- Mục Lương, lễ gặp mặt thì phải chuẩn bị những gì?

Ly Nguyệt tò mò hỏi.

Mục Lương ngừng viết, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đi chuẩn bị một phần trà Tinh Thần, sau đó lấy năm cân trái cây coi như lễ gặp mặt.

- Ta đi chuẩn bị ngay!

Diêu Nhi ngoan ngoãn lên tiếng, muốn rời đi chuẩn bị lễ gặp mặt.

- Dùng cái này để đựng.

Mục Lương đưa tay ra, lưu ly từ lòng bàn tay hiện lên rồi ngưng kết thành một cái rương tinh xảo.

Tiểu hầu gái tiếp nhận rương pha lê bằng hai tay, quay người đi ra ngoài.

Sau năm phút, Mục Lương đặt bút chì xuống bàn, gấp bái thiếp lại rồi cho vào phong thư bằng lưu ly.

- Đi thôi.

Mục Lương đưa bái thiếp cho Nguyệt Phi Nhan.

- Vâng.

Nguyệt Phi Nhan đặt bái thiếp vào trong khôi giáp, đảm bảo nó sẽ không rơi ra trong lúc hành động.

Hổ Tây ôm rương lưu ly chứa đầy trái cây, đi theo cô gái tóc đỏ ra ngoài.

- Ta mang ngươi bay xuống?

Nguyệt Phi Nhan quay đầu hỏi.

- Được nha!

Hổ Tây hồn nhiên gật đầu.

Nguyệt Phi Nhan đưa tay ra, nắm lấy bả vai của cô gái tóc cam rồi sải cánh bay ra ngoài.

Mượn khí lưu do Ưng Lửa đập cánh, hai người nhẹ nhàng nhảy xuống và bay về phía thành Tấn Nguyên cách đó không xa.

- Bọn họ sẽ không sao chứ?

Ngải Lỵ Na có chút lo lắng hỏi.

- Có Hổ Tây ở đó, cả hai sẽ không có chuyện gì đâu.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Kế tiếp chỉ còn chờ thành chủ thành Tấn Nguyên hồi âm.

Anh ngồi xuống, vươn mu bàn tay ra rồi lật lại, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một quả táo đỏ tươi.

- Vẫn còn rất mới mẻ.

Đôi mắt của Mục Lương sáng lên.

Quả táo trong tay là do hôm qua anh bỏ vào không gian chứa đồ để làm thí nghiệm, anh muốn biết liệu bỏ trái cây vào không gian thì có thể giữ tươi được hay không.

Nói cách khác, quả táo là để thí nghiệm xem tốc độ dòng chảy thời gian trong không gian chứa đồ có giống với thế giới bên ngoài hay không.

Hiện tại xem ra, tốc độ thời gian trong không gian chứa đồ là nhất trí với bên ngoài.

Mục Lương lại lật tay lần nữa, một con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, nhưng nó đã chết.

- Thời gian cất giữ vật sống có hạn chế...

Đôi mắt màu đen của Mục Lương lấp lóe.

Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cũng được anh bỏ vào không gian chứa đồ, ban đầu cứ cách nửa tiếng anh sẽ lấy ra quan sát một lần, càng về sau thì khoảng cách thời gian càng dài ra.

Nửa giờ, một giờ, ba giờ, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng vẫn còn sống.

Mà lần cuối cùng này, sau một đêm thì Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng lấy ra đã chết.

Điều này chứng tỏ rằng vật sống chỉ có thể tồn tại trong không gian chứa đồ được mười một giờ, vượt qua mười một giờ thì sẽ chết.

Mục Lương nhớ tới cái gì, hơi chuyển động suy nghĩ, lấy khối băng khổng lồ từ không gian chứa đồ ra bên ngoài.

Hư Quỷ cấp 9 bị đóng băng vẫn còn hơi thở, có điều nó đã bị bỏ vào trong không gian chứa đồ cả ngày trời.

- Hư Quỷ là trường hợp đặc biệt sao?

Mục Lương nhướng mày.

Anh suy nghĩ, nếu ném Hư Quỷ ném không gian tiêu hoá, liệu nó có bị tiêu hóa hay không?

- Lần sau, nên thử nghiệm một chút.

Mục Lương âm thầm quyết định.

- Đại nhân, đây chính là Hư Quỷ cấp 9 à?

Đôi môi hồng của Hạ Lạc khẽ nhếch, có chút tò mò lại có chút sợ hãi nhìn Hư Quỷ cấp 9.

- Ừ.

Mục Lương gật đầu, lại vận chuyển một cỗ khí tức hàn băng xung quanh Hư Quỷ.

Lộc cộc…

Bên trong khối băng, tròng mắt của Hư Quỷ cấp 9 chuyển động một chút.

A!!

Hạ Lạc hoảng sợ nhảy dựng, vội vàng trốn sau lưng Mục Lương.

Anh nhàn nhạt nhìn chăm chú Hư Quỷ cấp 9, sau đó thu hồi nó vào không gian chứa đồ.

………..

Khoảng ba giờ chiều, trên bầu trời thành Tấn Nguyên.

- Ngươi đừng lộn xộn.

Nguyệt Phi Nhan phồng má, đôi tay nhỏ bé của cô đang nắm chặt bả vai Hổ Tây.

- Ta sẽ cố gắng đứng im mà......

Hổ Tây cắn môi dưới đáp.

Đôi tay nhỏ bé của cô ấy đang ôm chặt chiếc hộp ngọc lưu ly, gió cát vẫn thổi vào mặt của cô, làm cho cô ấy không thể nào mở được mắt. Đôi cánh của khôi giáp Chu Tước phe phẩy, hai cô gái rơi xuống trước cổng thành thành Tấn Nguyên.

Hai người từ trên trời giáng xuống, rất nhanh đã khiến cho thủ vệ Thành tấn Nguyên chú ý.

- Ngươi không có việc gì chứ?

Nguyệt Phi Nhan khống chế khôi giáp Chu Tước thu hồi cánh, quan tâm nhìn về phía cô gái tóc màu cam.

- Ta không sao.

Hổ Tây ôm chiếc hộp ngọc lưu ly lắc đầu.

- Vậy dậy thôi, chúng ta cùng vào thành.

Nguyệt Phi Nhan khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt cô có biểu cảm rất trầm trọng nhìn về phía cổng thành. Hổ Tây ngây thơ gật đầu, tay cô vẫn ôm chặt chiếc hộp ngọc lưu ly, sau đó đứng lên và đi theo phía sau cô gái tóc đỏ.

Khi hai cô gái tới gần cửa thành, ngay lập tức đã bị thủ vệ thành Tấn Nguyên ngăn cản lại.

- Các ngươi là ai?

Thủ vệ cảnh giác hỏi.

- Chúng ta đến từ thành Huyền Vũ, tới đây vì muốn gặp thành chủ của các ngươi.

Nguyệt Phi Nhan không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Thành Huyền Vũ sao?

Thủ vệ liếc nhau, bọn họ chưa từng nghe qua cái tên thành Huyền Vũ này.

Thủ vệ nghiêm túc nói:

- Thành chủ đại nhân của chúng ta bận rộn nhiều việc, không phải ai muốn gặp là có thể gặp được đâu.

Nguyệt Phi Nhan lấy ra bái thiếp do chính tay Mục Lương viết, cô cũng nghiêm túc nói:

- Thành chủ của chúng ta muốn gặp thành chủ của các ngươi, chúng ta tới đây đưa thiếp mời trước.

- Như vậy à.......

Nhóm thủ vệ liếc mắt nhìn nhau một cái, dường như sau khi ánh mắt của bọn họ trao đổi, bọn họ đã thống nhất được quyết định chung.

- Đi thông báo với thống lĩnh Bạch đi.

Một gã thủ vệ trong nhóm bọn họ mở miệng nói.

- Vậy để ta đi cho.

Một người thủ vệ trẻ tuổi xoay người rời đi, hắn chạy thật nhanh vào trong thành.

- Hai vị, mời chờ một chút.

Thủ vệ lạnh nhạt nói.

- Được.

Nguyệt Phi Nhan không thèm để ý khoát tay áo, sau đó cô cúi đầu nhỏ giọng trò chuyện cùng Hổ Tây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận