Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1770: Cầu Xin Tha Cho Ta



- Tự tìm cái chết.

La Mễ Thản híp mắt lại, vươn tay chụp về phía Tô Lâm Y Tư.

Mặc dù thể lực hắn đã cạn kiệt nhưng vẫn có thể chụp chết Tô Lâm Y Tư chỉ bằng một cái tát.

Trương thúc kinh ngạc thốt lên:

- Điện hạ, cẩn thận!

Tô Lâm Y Tư tỉnh táo lại, cô đột ngột ngừng bước, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

La Mễ Thản nhếch miệng châm chọc:

- Thế nào, ngươi không muốn báo thù thay Lợi Khách Tu sao?

Hai mắt Tô Lâm Y Tư đỏ ngầu, ước gì có thể thiên đao vạn quả La Mễ Thản.

- Đừng nghe hắn nói nhảm.

Nguyệt Phi Nhan không nhìn được, lại vung quạt Chu Tước lần nữa, vô số quả cầu lửa khổng lồ đập về phía La Mễ Thản.

- A a, ngươi đáng chết!

La Mễ Thản mệt mỏi tránh né, hắn bị mấy quả cầu lửa nện trúng, kém chút nữa thở không nổi.

Tô Lâm Y Tư thấy vậy lông mày nhảy lên, tại sao thành Huyền Vũ lại có nhiều người mạnh mẽ như vậy?

- Phù phù phù, hắn chết chưa?

Nguyệt Phi Nhan ngừng tay, cau mày nhìn làn khói dày đặc trên mặt đất, một.

Một trận gió thổi tới, khói đặc tán đi, La Mễ Thản đã ngã xuống, ánh mắt có chút tan rã.

Hắn không còn sức lực để phản kháng, cơ thể bị bỏng nhiều chỗ, trông rất đáng sợ.

Tô Lâm Y Tư đi lên trước và nhìn xuống La Mễ Thản, trong mắt không giấu được vẻ hận ý.

La Mễ Thản há miệng, muốn nói cái gì đó.

- Chết đi.

Tô Lâm Y Tư rút ra dao găm ở bên hông và đâm vào cổ họng của La Mễ Thản, không hề chớp mắt một cái.

- Ách…

Thân thể La Mễ Thản run lên, hắn trợn to hai mắt nhìn Tô Lâm Y Tư, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng và đau đớn.

- Cha, ta đã báo thù thay ngươi rồi.

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Tô Lâm Y Tư, cơ thể cô run rẩy không ngừng.

- Điện hạ….!

Trương thúc há to miệng, nhưng mà lời an ủi vừa đến bên miệng lại bị nuốt vào.

- Tốt, ta đi giúp những người khác.

Hi Bối Kỳ thu lại ánh mắt, vỗ cánh bay ra hoàng cung.

- Chờ ta một chút.

Nguyệt Phi Nhan hô một tiếng, thu lại quạt Chu Tước rồi vỗ cánh bay theo cô gái Ma Cà Rồng.

- Chắc sẽ có rất nhiều đồ tốt.

Trên không, Mục Lương lẩm bẩm một câu và bay về phía bảo khố vương cung.

…………

Bên trong bảo khố vương cung thành Y Lê.

Mục Lương bước ra khỏi bóng tối, búng tay một cái, nguyên tố ánh sáng ngưng tụ và chiếu sáng toàn bộ bảo khố.

Bảo khố vương cung rất lớn, có lẽ là để đảm bảo an toàn nên các bức tường, sàn và trần nơi này đều được làm từ Thép Tím.

Mục Lương ngắm nhìn xung quanh một vòng, thấy được những hộp gỗ xếp chồng lên nhau ở một góc xó xỉnh, dọc theo tường là những kệ hàng làm bằng Thép Tím, trên đó cũng đặt những chiếc hộp gỗ với kích thước khác nhau.

- Xem ra nơi này có rất nhiều thứ tốt.

Anh mở một cái hộp gỗ, bên trong chứa tài liệu ma thú quý hiếm, còn mơ hồ tản ra khí tức cấp 8.

Mục Lương không hề khách khí mà vung tay lên, thu hồi hòm gỗ vào trong không gian tùy thân, tiếp đó nhàn nhã nhìn những hộp gỗ khác.

Khi hắn rời đi bảo khố vương cung đã là chuyện của nửa giờ sau.

Cộp cộp cộp ~~~

Khi bước ra khỏi cung điện, hắn anh thấy quốc vương Lan Lư Ba đang nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt.

Mục Lương đi lên trước, mặc dù xung quanh đen như mực nhưng anh vẫn có thể thấy rõ dáng vẻ của quốc vương.

- Sớm biết có hôm nay thì lúc trước đừng làm.

Anh lẩm bẩm một câu, nhấc chân đi qua.

Lúc này, chỉ còn ba tiếng nữa là hừng đông, trận chiến ở thành Y Lê đã đi đến hồi cuối.

Một bên khác, trong nhà tử tước Âu Ni Dương là một mảnh hỗn độn, ánh sáng yếu ớt của đá Phát Sáng miễn cưỡng chiếu sáng gian phòng.

Khụ khụ khụ ~~~

Tử tước Âu Ni Dương hộc máu nằm trên mặt đất, lúc này sắc mặt hắn đã trắng bệch nhưng vẫn nỗ lực vùng vẫy.

- Ta khuyên ngươi đừng nhúc nhích.

Ngôn Băng giẫm lên ngực hắn, sức lực dần dần tăng lên.

- Tha cho ta, ta không muốn chết.

Tử tước Âu Ni Dương vội vàng cầu xin.

Hắn bị Ngôn Băng đánh thức khi đang ngủ say, trong lúc đánh nhau thì tay chân đã bị cô gái tóc tím đánh gãy, tiếp theo lại bị một đao đập bay trên mặt đất.

Ngôn Băng nhàn nhạt nói:

- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.

Cộp cộp cộp ~~~

Thành Phòng Quân xông tới, sau khi nhìn thấy Ngôn Băng thì nhanh chóng cung kính hành lễ:

- Đại nhân, Kỵ Sĩ trong viện đều đã bị khống chế.

- Ừ, trói hắn lại.

Ngôn Băng giơ cằm lên.

- Vâng.

Ba tên Thành Phòng Quân vội vàng đi lên trước và dùng dây thừng trói chặt tử tước Âu Ni Dương.

Ngôn Băng vỗ tay, lạnh giọng ra lệnh:

- Dẫn người đi xét nhà.

- Vâng.

Các Thành Phòng Quân còn lại đồng thanh đáp, vội vàng xoay người rời đi.

Ngôn Băng đi ra ngoài, cô còn có một vài mục tiêu cần xử lý.

Một bên khác, Ngải Lỵ Na cũng đã đánh ngã mục tiêu lần này.

- Nam tước Đức Luân, ngươi cũng quá yếu rồi.

Ngải Lỵ Na đưa tay lên, phi đao xuyên qua cánh tay nam tước Đức Luân bay trở lại bên cạnh cô.

Nam tước Đức Luân chỉ mới hai mươi lăm tuổi, chỉ là cường giả cấp 6 sơ cấp, đụng phải cô gái tóc hồng thì xác định là thua không cần bàn cãi.

Hắn ngồi dưới đất ôm chặt cánh tay, nhìn cô gái tóc hồng với ánh mắt u ám.

Hắn muốn chạy trốn, nhưng đằng sau là chiếc giường êm ái, căn bản không có nơi nào để trốn.

- Từ bỏ chống cự hay chết?

Đôi mắt đẹp của Ngải Lỵ Na lóe lên, phi đao xoay tròn, nhắm ngay cổ và đầu của nam tước.

Ực ực...

Cổ họng của nam tước Đức Luân trượt lên xuống, run rẩy nói:

- Ta đầu hàng.

Ngải Lỵ Na hơi nhướng mày, lấy ra một bình lưu ly từ ma cụ không gian sau đó vung tay ném cho nam tước Đức Luân.

- Mở nó ra.

Cô giơ cằm ra hiệu.

Nam tước Đức Luân nghi ngờ, hắn cảnh giác rút nắp bình ra, tay còn có chút run rẩy.

Hắn liếc nhìn cô gái tóc hồng một cái, vừa muốn hỏi cái gì đó thì chợt cảm thấy đầu choáng váng, ngay sau đó trợn mắt hôn mê bất tỉnh.

Ngải Lỵ Na hài lòng thu lại phi đao, tiến lên nhặt lại bình lưu ly, không cho Phấn Hoa Mê Man bên trong bay ra ngoài.

Vì để phòng ngừa, thiếu nữ không có tới gần nam tước Đức Luân mà dùng Phấn Hoa Mê Man để hắn ta mất đi sức chiến đấu.

Ngải Lỵ Na đi lên trước, dùng mũi chân nâng cằm của nam tước Đức Luân lên, sau khi xác định hắn ta đã bất tỉnh nhân sự thì mới xoay người rời đi.

Bên ngoài, Thành Phòng Quân đã bao vây thủ vệ của nam tước Đức Luân.

- Nam tước đại nhân của các ngươi đã thua, tốt nhất là hạ vũ khí xuống đầu hàng, nếu không giết tất cả.

Ngải Lỵ Na cao giọng nói.

- Ta đầu hàng.

Một tên thủ vệ vốn dĩ đã sợ bể mật lập tức hô to, có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, đám thủ vệ không phản kháng, bỏ vũ khí trong tay xuống.

- Hai tay ôm đầu, toàn bộ ngồi xuống.

Thành Phòng Quân nghiêm nghị thúc giục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận