Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2507: Diệt Thành Dễ Như Uống Nước

- Hu hu ~~~

Đôi mắt của của cô trợn to, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ và hoảng hốt.

Bọn Kỵ Sĩ thấy thế muốn ra tay, Mục Lương ngước mắt nhìn lại, chỉ một cái liếc mắt đã khiến cơ thể bọn họ không tài nào động đậy được, trong lòng ai nấy đều khiếp sợ không thôi.

Mục Lương nhìn về phía Lăng Hương, thấp giọng nói:

- Giữ yên lặng.

- Hu hu ~~~

Lăng Hương gật đầu, lông mi nhỏ dài chớp lia lịa.

Lúc này Mục Lương mới buông tay ra, đồng thời làm cho bọn Kỵ Sĩ khôi phục hành động.

Không đợi bọn Kỵ Sĩ ra tay, Lăng Hương đã giơ tay lên ra lệnh:

- Tất cả lùi lại đi.

- Vâng.

Bọn Kỵ Sĩ đồng thanh đáp, lập tức lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào Mục Lương và An Kỳ.

Lăng Hương vội quay đầu lại, hỏi thần sắc khẩn trương:

- Mục Lương bệ hạ, Vua Hư Quỷ thật sự đã tới vương thành Tây Hoa rồi sao?

- Ừm, ta đoán hiện tại nó đang phủ thêm da người ẩn nấp ở đây đó trong thành rồi.

Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Không tốt rồi, ta phải trở về nói cho cha biết.

Sắc mặt của Lăng Hương có chút trắng bệch, nếu như lời nói của Mục Lương là sự thật, vậy thì vương thành Tây Hoa đang gặp nguy hiểm rất lớn.

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừm, nhưng mà tận lực không gây ra khủng hoảng, đừng lộ chuyện này ra bên ngoài, việc quan trọng nhất hiện giờ là tìm được Vua Hư Quỷ.

- Ta sẽ nói với cha.

Lăng Hương gật đầu thật mạnh.

Mục Lương bình thản nói:

- Ừm, trở về nói cho cha ngươi đi, khi nào giải quyết xong chuyện Vua Hư Quỷ thì ta lại đến gặp hắn.

- Bây giờ Mục Lương bệ hạ muốn đi tìm Vua Hư Quỷ sao?

Lăng Hương sửng sốt một chút.

- Đúng vậy, nếu sớm tìm được hắn thì có thể tránh xảy ra tình huống thương vong lớn.

Đôi mắt thâm thúy của Mục hơi lóe sáng.

Lăng Hương suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:

- Mục Lương bệ hạ, ta cảm thấy tốt hơn hết là ngươi theo ta trở về vương cung một chuyến đi, chính ngươi nói cho cha ta biết, như vậy hắn mới coi trọng chuyện này.

Mục Lương suy nghĩ một chút, biết thiếu nữ nói có lý.

- Tốt, vậy bây giờ chúng ta đi thôi.

Hắn gật đầu đáp ứng, vươn tay nắm lấy tay của Lăng Hương, bọn Kỵ Sĩ còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã mang theo hai thiếu nữ thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh Vọt rời đi.

Khi ba người xuất hiện lại lần nữa thì đã tới bên trong vương cung vương thành Tây Hoa, ngước mắt là có thể nhìn thấy cung điện.

Lăng Hương cảm thán nói:

- Năng lực của Mục Lương bệ hạ thật là quá thuận tiện.

Mục Lương cười nhạt một tiếng, nói:

- Ngươi dẫn đường đi.

- Mời Mục Lương bệ hạ đi theo ta.

Lăng Hương vội vàng gật đầu.

Có thiếu nữ dẫn đường, ba người một đường thông suốt tới bên trong chánh điện, vừa lúc bắt gặp Tề Nhĩ Nạp đang lén lút uống rượu.

Lăng Hương cất cao giọng nói:

- Cha à, ngươi lại uống vụng rượu nữa rồi, ta mách mẹ cho mà xem!

- Ta không có uống, ngươi đừng nói bậy.

Tề Nhĩ Nạp vội vàng giấu ly rượu ra sau lưng, làm bộ mình không làm cái gì cả.

Vương hậu không cho hắn uống rượu ban ngày, bởi vì sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất xử lý công vụ vương quốc.

Lăng Hương tức giận nói:

- Cha, ngươi giấu ly làm gì, ta đã ngửi được mùi rượu rồi.

- Khụ khụ, ai đứng phía sau ngươi thế?

Tề Nhĩ Nạp ho khan vài tiếng, lẳng lặng đổi chủ đề.

Lăng Hương vội vàng đáp:

- Đúng rồi, suýt nữa đã quên chính sự!

Nàng vội vàng nói:

- Cha, Mục Lương bệ hạ tới.

Mục Lương vươn tay gỡ mặt nạ xuống rồi thu hồi áo khoác đen trên người, cất tiếng nói:

- Lâu rồi không gặp, Tề Nhĩ Nạp các hạ.

- Mục Lương các hạ!

Tề Nhĩ Nạp kinh ngạc thốt lên, vội vàng đứng dậy.

An Kỳ nép sát Mục Lương, có chút khẩn trương cúi đầu xuống.

- Cộp cộp cộp ~~~

Lăng Hương giải thích:

- Cha, Vua Hư Quỷ đã tới vương thành Tây Hoa chúng ta, Mục Lương bệ hạ tới bắt hắn.

- Vua Hư Quỷ tới!

Đồng tử của Tề Nhĩ Nạp lập tức co rút lại, quay đầu nhìn về phía Mục Lương.

Mục Lương nói với thần sắc nghiêm túc:

- Đúng thế, Vua Hư Quỷ đang ẩn nấp trong vương thành các ngươi, cần phải mau chóng tìm được hắn, tránh cho xảy ra thương vong quá lớn.

- Tin tức này xác thực sao?

Tề Nhĩ Nạp trầm giọng hỏi.

Mục Lương đáp với giọng điệu nghiêm túc:

- Ừm, Vua Hư Quỷ có thể phủ thêm da người để giả dạng thành nhân loại, muốn tìm được hắn rất khó.

Tề Nhĩ Nạp nghiêm túc nói:

- Nếu quả thật là như thế, vậy thì phiền toái rồi.

Mục Lương nói thêm:

- Nếu như chỉ có một con Vua Hư Quỷ thì dễ đối phó rồi, chỉ sợ là cả một bầy Hư Quỷ xuất hiện.

- ...

Khóe mắt của Tề Nhĩ Nạp co giật một cái, Vua Hư Quỷ có thực lực Thánh Giai mà dễ đối phó sao?

Hắn nghiêm túc nói:

- Ta sẽ triệu tập đoàn Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư, toàn lực ứng đối chuyện này.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, đột nhiên nói một câu:

- Thành Tát Luận đã bị phá hủy.

- Hả? Nghĩa là sao?

Tề Nhĩ Nạp sửng sốt một chút.

Hắn đương nhiên biết thành Tát Luận là nơi nào, đó là vương thành của vương quốc Hải Đinh, một toà thành vùng duyên hải rất nổi danh.

- Có một con Vua Hư Quỷ đi đến đó.

Mục Lương giải thích ngắn gọn.

Tề Nhĩ Nạp chấn động tinh thần, vương quốc Hải Đinh còn lớn mạnh hơn cả vương quốc Tây Hoa, vương quốc như vậy mà cũng bị Vua Hư Quỷ phá hủy vương thành, nếu vậy thì vương quốc Tây Hoa sẽ như thế nào?

- Các ngươi mau chóng chuẩn bị cho tốt đi.

Mục Lương nhìn chăm chú vào quốc vương, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Vua Hư Quỷ Thánh Giai, diệt thành dễ dàng như uống nước.

Giọng nói khổ sở của Tề Nhĩ Nạp vang lên bên tai Mục Lương:

- Mục Lương các hạ, nếu ta gặp phải bất trắc, nhờ ngươi hỗ trợ chiếu cố Lăng Hương.

Khu Vực Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan đi vào cung điện, lười biếng thả người ngồi xuống ghế sô pha tại chính sảnh.

Cô đã bận rộn ba ngày liên tục, sau khi xử lý công việc xong xuôi mới có thể trở về đây nghỉ ngơi một hồi.

Tiểu Tử ngoan ngoãn hỏi:

- Thấm Lan đại nhân đã trở về rồi, ngài có muốn uống chút gì không?

- Rót cho ta một ly nước trái cây.

Nguyệt Thấm Lan lười biếng nói.

- Được.

Tiểu Tử thanh thúy đáp lại.

Không lâu sau, một ly nước trái cây pha với mật ong được đưa đến trước mặt Nguyệt Thấm Lan.

- Ực ực ~~~

Nguyệt Thấm Lan uống cạn rồi đặt ly rỗng xuống bàn, ưu nhã nói:

- Tiểu Tử, xoa bóp bả vai giúp ta một chút đi.

- Vâng.

Tiểu Tử đi vòng qua sau ghế sô pha, nhẹ nhàng xoa bóp vai của Nguyệt Thấm Lan.

Nàng nhẹ giọng nói:

- Thấm Lan đại nhân vất vả rồi.

Nguyệt Thấm Lan hơi rũ mắt, nói với giọng điệu lười biếng:

- Còn tốt, không tính là quá mệt, ngươi không được nói chuyện này trước mặt Mục Lương, biết chưa?

- Vâng.

Tiểu Tử ngoan ngoãn gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan nhấc mắt lên, dịu dàng hỏi:

- Ly Nguyệt và những người khác trở về chưa?

Tiểu Tử ngây thơ đáp:

- Vẫn chưa, chỉ có tiểu thư Mễ Nặc ở cung điện thôi, những người khác còn ở bên ngoài chưa trở về.

- Xem ra tất cả mọi người đều rất bận rộn.

Nguyệt Thấm Lan hơi hé môi, cố nhịn không ngáp.

Tiểu Tử dịu dàng khuyên nhủ:

- Thấm Lan đại nhân có muốn đi tắm một chút không, ngâm mình xong là có thể ăn bữa tối rồi.

- Ừm, thế cũng tốt.

Nguyệt Thấm Lan hơi xoay cổ rồi thong thả đứng dậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận