Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 292: Con Đường Trên Trời

- Để ta đi lấy mấy cái đệm, ngươi làm cả xe bằng lưu ly, ngồi lâu sẽ không được thoải mái.
Mễ Nặc hồn nhiên nói.
- Không cần, dùng tơ nhện làm mấy cái đệm là được rồi.
Mục Lương dịu dàng nói.
Anh giơ tay lên, phun ra tơ nhện, quấn quanh thành một cái đệm màu trắng, dùng hai tay ấn thử, độ đàn hồi vẫn rất tốt.
- Như vậy cũng không tệ.
Mễ Nặc phồng miệng, giống như không thể giúp gì được.
Mục Lương tiếp tục điều chỉnh hình dáng của xe ngựa, mặt ngoài bánh xe quấn lên tơ nhện, giảm bớt cảm giác xốc nảy khi chạy.
Mười phút sau, quá trình chỉnh sửa xe ngựa đã hoàn thành.
- Thật dễ nhìn.
Tay của Mễ Nặc chạm vào hình điêu khắc trên buồng xe, là loài hung thú chưa thấy qua.
Cô quay đầu tò mò hỏi:
- Mục Lương, đây là hung thú gì?
- Đây không phải là hung thú, là Thần Long.
Ánh mắt của Mục lương chớp động.
- Thần Long?
Mễ Nặc và Ly Nguyệt liếc nhau, lần đầu tiên nghe được cái tên này.
Là linh thú, hay Man Thú Hoang Cổ?
- Mục Lương, ngươi chuẩn bị để cho ai kéo xe?
Ly Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
- Để Tiểu Thải kéo.
Mục Lương suy nghĩ nói.
Kỳ Nhông Ba Màu kéo xe có thể sẽ rất oách hay không?
- Để cho nhóm Ngải Lỵ Na chuẩn bị sẵn sàng, giữa trưa cùng đi với ta đến Thành Phi Điểu.
Mục Lương thản nhiên nói.
- Vâng.
Ly Nguyệt đáp xong, quay người rời đi, đi tìm nhóm Ngôn Băng.
Thời gian trôi qua.
Khi mặt trời đã treo lên cao, quảng trường phía trước Phủ Thành Chủ Thành Huyền Vũ.
Mục Lương đã sẵn sàng, chuẩn bị đi dự tiệc.
- Ngao ngao !
Kỳ Nhông Ba Màu vung vẩy cái đuôi, nó trên đầu nó bị bốn cái dây xích làm bằng lưu ly trùm vào, một vòng chụp một vòng, rồi nối với trên xe ngựa.
- Ngao ngao !-.
Mười hai con Sói Mặt Trăng đứng thành hai hàng, bộ lông màu bạc trắng sớm đã được chải vuốt thẳng tắp, kèm theo là mười hai hộ vệ Khu vực Trung ương ngồi phía trên bọn chúng.
Các cô đều mặc Phi Phong Thuẫn U Linh , nỏ quân dụng treo ở bên hông, được áo choàng che giấu.
Ly Nguyệt, Ngôn Băng, Ngải Lỵ Na, Ny Cát Sa được võ trang đầy đủ, Khôi Giáp U Linh bao phủ toàn thân, không một tiếng động ẩn giấu đi thân hình.
- Thành Huyền Vũ giao cho các ngươi trông coi.
Mục Lương nhìn về phía hộ vệ còn lại trên Khu vực Trung ương.
- Vâng.
A Mạn và hộ vệ khác của Khu vực Trung ương đồng thanh đáp lại, đưa tay chào tiêu chuẩn một cái.
- Chú ý an toàn.
Mễ Nặc đi lên trước, chỉnh lại cổ áo cho Mục Lương.
- Ta biết, chờ ta trở lại.
Mục Lương nhếch miệng lên, đưa tay vuốt mũi của cô gái tai thỏ.
- Ừ.
Mễ Nặc xấu hổ gật đầu.
- Đi thôi.
Mục Lương nghiêng đầu nhìn Nguyệt Thấm Lan.
- Thực sự quá xa xỉ.
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, trêu chọc một câu.
- Ha ha...... Ta muốn chính là loại cảm giác này.
Mục Lương cười sảng khoái, cất bước lên xe.
Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan tràn ngập ý cười, cũng đi theo lên xe.
- Xuất phát.
Lúc này, âm thanh của Mục Lương đã trở nên uy nghiêm hơn.
- Ầm ầm !
Mặt đất nâng lên tạo thành một con đường đất rộng tám mét, dâng lên trên cao trước mặt các cô gái.
Con đường đất rộng lớn bắt đầu kéo dài, vượt qua tường thành Khu vực Trung ương, tường thành khu ngoại thành, trực tiếp phóng tới bên ngoài thành.
Mặt đất không ngừng có trụ đất phóng lên trời, hóa thành trụ đất chịu trọng lực, chống đỡ dọc theo con đường đất rộng lớn đang không ngừng kéo dài ra.
- Ngao ngao !
Nhóm Sói Mặt Trăng ngửa mặt lên trời thét dài, rồi mang theo hộ vệ Khu vực Trung ương chạy trên con đường đất rộng lớn to lớn phía trước.
Hộ vệ Khu vực Trung ương ngồi trên lưng Sói Mặt Trăng, thần sắc dưới mặt nạ vô cùng trang túc, nhưng trong lòng lại đang gợn sóng.
- Đây cũng quá oách rồi.
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng của cô.
- Ngao ngao !
Kỳ Nhông Ba Màu bắt đầu kéo xe ngựa bằng pha lê, cũng chạy về con đường đất rộng khổng lồ phía trước.
Một màn này, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
- Ầm ầm !
Bên ngoài thành Huyền Vũ, Rùa Đen ngẩng đầu lên.
Dưới mặt đất của Rừng Vạn Khô đang dâng lên từng trụ đất, chống đỡ con đường đất rộng lớn đang dần mở rộng trên bầu trời.
Cảnh tượng hùng vĩ, để cho người ta nhìn trân trân.
Con đường đất này giống một con đường trên trời, kéo dài đến tầng hai Thành Phi Điểu.
- Ngao ngao !
Sói Mặt Trăng chạy nhanh, bộ lông màu bạc trắng bay theo chiều gió, uy phong lẫm lẫm.
Kỳ Nhông Ba Màu theo sát ở phía sau, kéo xe lưu ly nhanh chóng đi tới.
Trên tầng hai Thành Phi Điểu.
Hạ Lạc và Hạ Nạp Ân nghe tiếng đi ra khỏi Phủ Thành Chủ, bị động tĩnh trước mắt làm cho choáng váng.
Trên cao năm trăm mét, đường đất to lớn đang không ngừng kéo dài ra.
- Thế này thì có hơi quá rồi?
Hạ Lạc vỗ đôi cánh màu cam bay lên trời.
Cô lơ lửng ở trên không tám trăm mét, chăm chú nhìn nhóm Sói Mặt Trăng và xe ngựa làm bằng pha lê đang lao tới.
Hạ Nạp Ân cũng vỗ cánh bay tới bên cạnh em gái, cũng nhìn chăm chú con đường đất đang kéo dài sắp đến gần, vẻ mặt ngưng trọng.
Hắn suy đoán:
- Thành chủ Thành Huyền Vũ là Giác Tỉnh Giả có năng lực điều khiển đất đá?
Cường giả cấp 8 như thế thật quá đáng sợ, tùy tiện sử dụng năng lực cũng có thể làm cho Phi Điểu Thạch Phong nghiêng đổ, Thành Phi Điểu sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
- Không thể đắc tội với hắn.
Hạ Nạp Ân thở sâu, trong lòng đang rất chấn động.
Điểm cuối của con đường đất lớn là nối với tầng hai thành Phi Điểu, từ xa nhìn lại, giống như xây một cây câu lớn trên hai ngọn núi nhỏ.
- Hai vị Thiên Sứ Trưởng, phải làm gì đây?
Mã Khắc cưỡi Phi Điểu bay tới sau lưng Hạ Nạp Ân.
- Đối phương là tới dự tiệc, để cho người phía dưới đều chú ý một chút.
Hạ Nạp Ân trầm giọng nói.
- Vâng.
Mã Khắc gật đầu liên tục.
Động tĩnh này thật là quá lớn, không biết trước còn tưởng rằng đối phương là tới đánh nhau.
- Ngao ngao !
Nhóm Sói Mặt Trăng lần lượt chạy đến tầng thứ hai Thành Phi Điểu, dừng lại trên quảng trường nhỏ.
Tốc độ của Kỳ Nhông Ba Màu cũng thả chậm lại, rồi kéo xe lưu ly dừng ở trên quảng trường nhỏ, con đường đất lớn sau lưng vẫn như cũ đứng sừng sững ở nơi đây.
Trên không, Hạ Lạc, Hạ Nạp Ân đập cánh hạ xuống, thoải bay cát đất tứ tung.
- Cót két !
Cánh cửa trên buồng xe ngựa mở ra, Mục Lương đi xuống toa xe, quan sát Thành Phi Điểu trước mắt.
Hoàn cảnh đúng thật là ác liệt.
Mục Lương xoay người, đưa tay ra về hướng cửa xe làm bằng pha lê.
Nguyệt Thấm Lan từ trong xe đi ra, tay đặt lên trên tay Mục Lương, được đỡ lấy bước xuống xe.
Cô mặc vào áo choàng rộng rãi đã chuẩn bị từ trước, để bão cát không thể dính vào trên người.
- Hoan nghênh thành chủ các hạ.
Hạ Lạc cười nhẹ nhàng chào hỏi.
- Đúng hẹn mà tới.
Mục Lương lạnh nhạt cười nói.
Giọng của Hạ Nạp Ân chân thành nói:
- Mời thành chủ các hạ tiến vào phòng yến tiệc.
- Đi thôi.
Mục Lương gật đầu.
Cô gái tóc cam đi ở phía trước dẫn đường, đi về phía phòng yến tiệc.
Sau khi quẹo qua 3 khúc cua, hai người Hạ Lạc cuối cùng cũng dừng bước lại, đẩy ra một cái cửa gỗ.
- Mời vào.
Hạ Nạp Ân nghiêng người sang, để cho Mục Lương đi vào trước, anh cũng không có khách khí, bước vào phòng.
Bước chân của anh dừng lại, trước mặt là bàn ăn bằng gỗ, Hạ Khoa Phu ngồi ở vị trí trung tâm, đang bình tĩnh.
Trên bàn cơm, bày đầy món ăn, còn có mấy bát mì chua cay vừa nấu xong, còn bốc hơi nóng.
Sắc mặt của Mục Lương cổ quái, cái gọi là yến tiệc, chính là mua mì chua cay ở Phố Buôn Bán tới chiêu đãi?
Mắt anh liếc món ăn khác trên bàn ăn.
Có thịt khô nhạt nhẽo, cải thìa xào đã lạnh, còn có canh không biết tên nguyên liệu, màu sắc rất đậm, thoạt nhìn không muốn ăn.
Mục Lương đột nhiên đã hiểu, tại sao trên bàn cơm lại xuất hiện mì chua cay.
- Xin lỗi, chúng ta đã tới trễ.
Nguyệt Thấm Lan nở nụ cười xin lỗi.
- Ha ha, không có việc gì, mấy vị mời ngồi.
Hạ Khoa Phu cười cũng có chút lúng túng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận