Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2469: Phóng Hỏa Đốt Rừng.

Mục Lương nhớ lại bản đồ đại lục mới, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Bay tới trước nữa hình như là vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ, có thể thuận tiện đi tìm quốc vương Phúc Nhĩ Kỳ bàn chuyện công tước Bá Lệ.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, cơ thể biến mất tại chỗ lần nữa, mục tiêu lần này là vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ.

Bên trong Vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ, một dòng khí lưu màu đen bay qua không trung.

- Kiệt kiệt kiệt, Huyết Thực ở mảnh đại lục này thật nhiều.

Trong dòng khí lưu màu đen truyền ra giọng nói của Vua Hư Quỷ.

Hư Thất Vương đã cắn nuốt một tòa thành cỡ nhỏ, hiện tại đang chuẩn bị đến tòa thành tiếp theo để tiếp tục cắn nuốt Huyết Thực, hoàn thành tích góp năng lượng trước khi tiến hoá.

Nơi nó đi qua, lục thực héo rũ chết đi, một lớp chất lỏng đen như mực che phủ bên trên và tản ra khí tức khó ngửi.

Trên mặt đất có một thương đội đang đi đường, bọn hắn chuẩn bị giao dịch hàng hóa ở tòa thành bên ngoài Rừng U Linh.

- Đó là cái gì?

Trong thương đội có người lưu ý đến rồi dòng khí lưu màu đen trên không trung.

Hộ vệ thương đội lẩm bẩm nói:

- Là mây đen, nhưng hình như tốc độ di động của nó quá nhanh rồi.

- Nhìn không giống cho lắm, bên trong có vật gì thì phải?

Ma Pháp Sư trong thương đội thi triển ma pháp, mơ hồ thấy được có thứ gì đó tồn tại bên trong khí lưu màu đen.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~ Mặc dù ít nhưng mà cũng không thể lãng phí.

Hư Thất Vương cũng phát hiện thương đội, nó cười quái dị một tiếng rồi thay đổi phương hướng đánh tới thương đội.

- Đó là thứ gì vậy, nó đang lao về phía chúng ta!

Người trong thương đội kinh hoảng la to.

- Mọi người cẩn thận!

Hộ vệ thương đội cảnh giác, dồn dập giơ vũ khí lên cao.

- Kiệt kiệt kiệt, hi vọng các ngươi ngon miệng một chút.

Hư Thất Vương cười quái dị một tiếng, khí lưu màu đen đánh úp về phía thương đội.

Người trong thương đội hoảng sợ hô to:

- A, đó là thứ gì vậy?

Khí lưu màu đen ăn mòn cơ thể của bọn hắn, chưa đến mấy hơi tất cả chỉ còn lại bộ xương khô, thậm chí không chừa lại một giọt máu.

- Mùi vị vẫn là khó ăn như vậy.

Hư Thất Vương bĩu môi.

Khí lưu màu đen trở lại không trung, tiếp tục bay vào sâu trong đại lục.

Nửa giờ sau, Hư Thất Vương toét miệng nói:

- Kiệt kiệt kiệt, ta cảm nhận được khí tức sinh mệnh nồng nặc.

Nó tiếp tục bay tới trước, cuối tầm mắt xuất hiện một dãy núi, khí tức sinh mệnh nồng nặc truyền ra từ phía sau sơn mạch.

Hư Thất Vương băng qua sơn mạch, lọt vào trong tầm mắt là một khu rừng rậm rạp, sương mù che phủ ở phía trên.

- Kỳ quái, rõ ràng là ta cảm nhận được khí tức sinh mệnh rất đậm, chẳng lẽ là toả ra từ cây cối sao?

Nó khống chế khí lưu màu đen nổi bồng bềnh giữa không trung, nghi ngờ nhìn chăm chú vào Rừng U Linh rậm rạp.

Nó giảm độ cao, bay là là phía trên cánh rừng, nơi nó đi qua lục thực chậm rãi héo úa.

- Cộp cộp cộp ~~~ -

Cùng lúc đó, bên ngoài khu rừng, đoàn Kỵ Sĩ Phúc Nhĩ Kỳ đang tiến lên phía trước.

- Kỵ Sĩ Trưởng, phía trước chính là Rừng U Linh, có cần để mọi người dừng lại nghỉ ngơi không?

Kỵ Sĩ cung kính hỏi.

Kỵ Sĩ Trưởng ngồi trên lưng Thú Một Sừng, kéo dây cương nói:

- Vậy dừng lại nghỉ ngơi một hồi.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng quay đầu cười hỏi:

- Kỵ Sĩ Trưởng, nên phái người đi vào trong tìm Tinh Linh không?

- Rừng U Linh lớn như vậy, làm sao tìm được?

Kỵ Sĩ Trưởng tức giận hỏi ngược lại.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng gật đầu nói:

- Điều này cũng đúng, Rừng U Linh là địa bàn của tộc Tinh Linh, nếu đối chiến với bọn hắn ở trong đó sẽ rất thiệt thòi.

- Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?

Các Kỵ Sĩ còn lại nghi ngờ hỏi.

Kỵ Sĩ Trưởng nhìn Rừng U Linh bị sương mù bao trùm, không khỏi nhếch miệng cười, trong lòng có ý tưởng.

Hắn hơi nâng cằm lên, lộ ra một nụ cười bất thiện:

- Không cần đâu, ném một cây đuốc vào trong là tốt rồi.

- Ngài muốn thiêu đốt Rừng U Linh sao?

Phó Kỵ Sĩ Trưởng kinh ngạc thốt lên.

Kỵ Sĩ Trưởng bình tĩnh nói:

- Không cần đốt toàn bộ, nhen lửa một phần khu vực là tốt rồi, Tinh Linh sẽ ra tới dập lửa, đến lúc đó lại bắt bọn hắn sẽ đơn giản hơn nhiều.

- Ta hiểu rồi.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng cười, xoay người đi sắp xếp người nhen lửa đốt rừng.

……..

Bên trong bí cảnh Tinh Linh, đám người nữ vương Tinh Linh, Tây Ninh, Tây Tây Lý đang trao đổi về vấn đề chỗ ở mới của tộc Tinh Linh.

Phi Phi hỏi với giọng điệu nghiêm túc:

- Nữ vương đại nhân, nếu như phải rời đi Rừng U Linh thì chúng ta nên đi đâu?

- Đúng vậy, chúng ta không có chỗ để đi.

Tây Tây Lý lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Các cô đã thảo luận vấn đề này cả ngày rồi, nhưng mà đến nay vẫn chưa thể thảo luận ra được một kết quả.

Phi Phi thở dài nói:

- Nếu còn kéo dài thì đoàn Kỵ Sĩ sẽ tới mất.

Tây Tây Lý phát điên bảo:

- Đánh thì đánh không lại, đi lại không biết đi nơi nào, thật là phiền phức mà.

Tây Ninh nghiêm túc nói:

- Vấn đề chủ yếu nhất là sau khi rời đi bí cảnh thì cơ thể của Nữ vương đại nhân sẽ không chịu nổi.

Tây Tây Lý kinh ngạc nói:

- Đúng vậy, nữ vương đại nhân và bí cảnh bị trói buộc vào nhau.

- Không cần suy nghĩ cho ta, tộc quần quan trọng hơn, ta sẽ không chết.

Nữ vương Tinh Linh trầm giọng nói.

Tây Ninh nghiêm túc đáp:

- Nữ vương, sự an nguy của ngài cũng rất quan trọng, tộc Tinh Linh cần ngài dẫn dắt.

- Mọi người rời khỏi bí cảnh rồi nói sau, người của đoàn Kỵ Sĩ tới rồi.

Nữ vương Tinh Linh đột nhiên lên tiếng.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được có người xuất hiện bên ngoài Rừng U Linh, đó là khí tức xa lạ.

- Cái gì, nhanh như vậy sao?

Phi Phi ngạc nhiên thốt lên.

- Bọn hắn đang châm lửa.

Nữ vương Tinh Linh nói với sắc mặt rất khó coi.

Tây Tây Lý nghe vậy phẫn nộ mắng to:

- Đáng chết, không ngờ bọn hắn lại dám giở thủ đoạn hèn hạ như vậy!

- Đi triệu tập tộc nhân, thu dọn đồ đạc nhanh chóng rút lui.

Nữ vương Tinh Linh đứng lên ra lệnh, khuôn mặt lạnh như sương băng.

Cô cất bước đi ra phía ngoài, quanh thân tản ra vầng sáng xanh biếc, còn có từng sợi như tơ nhện lan tràn đi ra ngoài, nối tiếp toàn bộ bí cảnh.

- Nữ vương đại nhân, ngài muốn làm gì?

Phi Phi vội vàng hỏi.

Nữ vương Tinh Linh lạnh lùng nói:

- Không thể để bọn hắn đốt Rừng U Linh, đây là căn cơ của chúng ta, cho dù có rút lui thì cũng không thể để nơi này bị phá hư!

- Nữ vương đại nhân, chuyện này quá nguy hiểm, ngài đừng đi.

Đám người Tây Ninh lo lắng khuyên bảo.

- Yên tâm, ta có chừng mực, các ngươi mau chóng triệu tập tộc nhân đi.

Nữ vương Tinh Linh nói với giọng điệu không cho phép từ chối.

Tây Ninh há miệng, nhưng khi đối diện với ánh mắt của nữ vương Tinh Linh thì cô đành phải nuốt xuống lời định nói.

- Vâng.

Cô đỏ mắt gật đầu.

Nữ vương Tinh Linh xoay người rời đi bí cảnh, Tây Tây Lý và những người khác vội vàng hành động, chạy như bay ra bên ngoài hốc cây.

Tây Tây Lý cao giọng hô:

- Tất cả mọi người thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời đi bí cảnh.

- A, tại sao đột nhiên phải rời đi bí cảnh vậy?

Các Tinh Linh khác ngạc nhiên lên tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận