Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 880: Chuyến Bay Đầu Tiên Của Phi Thuyền Vận Chuyển



Hồ Tiên nhẹ nhàng giải thích nói:

- Tương đương với Phố Buôn Bán khác thành Huyền Vũ, được trú đóng ở bên ngoài, tồn tại thời gian dài ở thành Phượng.

- Đã hiểu.

Vũ Thạch bừng tỉnh.

Đôi mắt lão đảo liên tục, trong lòng có thêm nhiều suy nghĩ.

Đối với một căn cứ trung chuyển đóng quân dài ngày như vậy, thành chủ Huyền Vũ không ở nơi đó?

Hồ Tiên dường như nhìn thấu suy nghĩ của Vũ Thạch, hơi thở nhẹ, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt đỏ rực của cô.

Giọng nói của cô kiêu ngạo, cảnh cáo nói:

- Ta khuyên ngươi không nên đánh chủ ý đến căn cứ trung chuyển, nếu không chết như thế nào cũng không biết.

Nét mặt của Vũ Thạch cứng đờ, quệt miệng không có đáp lại.

Lão nhớ lại thực lực dọa người của Mục Lương, nhịn không được cảm thấy sợ hãi.

Lão đang suy nghĩ, nếu như quả thật ra tay với căn cứ trung chuyển, sau đó có thể hay không bị thành chủ Huyền Vũ ngàn dặm truy sát?

Vũ Thạch đang tưởng tượng, đỉnh đầu vang lên âm thanh vù vù, bóng đen to lớn đang rơi xuống.

Hồ Tiên và Vũ Thạch ngẩng đầu nhìn lên trời, Phi Thuyền vận chuyển to lớn bay qua bầu trời Phố Buôn Bán, từ từ hướng về trước quảng trường Sơn Hải Quan.

- Đây là cái gì?

Vũ Phó trừng lớn hai con ngươi, nhìn tạo hình cổ quái của Phi Thuyền bị tường thành Sơn Hải quan che chắn.

- Đây là Phi Thuyền vận chuyển.

Hồ Tiên lạnh nhạt nói.

Hôm nay, Phi Thuyền vận chuyển sẽ chính thức bay lần đầu tiên.

- Phi Thuyền vận chuyển?

Sắc mắt Vũ Thạch lộ vẻ mê mang, Phi Thuyền vận chuyển lại là cái gì?

- Phi thuyền cung cấp vận tải người, hỗ trợ vận chuyển hàng hóa.

Hồ Tiên đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông mềm trên chiếc đuôi cáo.

Mí mắt cô hơi cuộn lên, tiếp tục nói:

- Từ thành Ngự Thổ xuất phát, đến thành Phượng chỉ cần thời gian ba ngày.

Trải qua hai ngày đo đếm và tính toán, từ thành Ngự Thổ đến thành Phượng, nếu như không xảy ra bất ngờ gì thì thời gian ba ngày là đủ.

- Nhanh như vậy?

Vũ Phó kinh ngạc lên tiếng.

Lão phái người đi thành Phượng đã đi năm ngày, hiện tại khả năng cũng mới đi không đến một nửa lộ trình.

- Đúng vậy, về sau Phi Thuyền sẽ còn đến rừng Vạn Khô và thành Tấn Nguyên.

Hồ Tiên lạnh nhạt nói, trong lời nói còn kèm theo một chút kiêu ngạo.

- Gia chủ, rừng Vạn Khô cách chúng ta rất xa, đi đường cũng phải thời gian hơn ba tháng.

Vũ Phó thấp giọng nói.

Hồ Tiên cười khẽ vài tiếng, ngữ khí yếu ớt nói:

- Xuất phát từ Thành Ngự thổ, đến rừng Vạn Khô chỉ cần mười ngày.

- Mười ngày, đây không thể nào!!

Vũ Phó lên tiếng kinh hô.

- Chuyện này không có gì là không thể nào.

Hồ Tiên trợn mắt, nếu cho Ưng Lửa bay hết tốc lực, ba ngày nữa sẽ đến được rừng Vạn Khô, vậy thì không có gì là không thể. Những gì người khác nghĩ là không thể, đó chỉ là kiến ​​thức hạn hẹp.

Vũ Thạch trầm giọng hỏi:

- Các hạ, làm sao có thể lên Phi Thuyền?

Ngón tay Hồ Tiên chỉ về phương hướng Sơn Hải quan, lạnh nhạt đáp:

- Bên cạnh Sơn Hải quan có phòng bán vé, đi nơi đó mua vé phi hành là có thể lên thuyền.

Vũ Thạch nghiêng đầu, âm thanh lão lạnh lùng nói:

- Vũ Phó, ngươi tự mình đi thành Phượng một chuyến.

Vũ Phó ngẩn người, ngạc nhiên nói:

- Gia chủ, không phải đã phái người đi...

Vũ Thạch âm thanh lạnh lùng nói:

- Ta không chờ được nữa, bây giờ ngươi mua vé, lên Phi Thuyền vận chuyển đi thành Phượng, càng nhanh càng tốt.

- Dạ.

Trong lòng Vũ Phó bất đắc dĩ, nghe lệnh xoay người chạy về hướng Sơn Hải Quan.

Trong mắt Hồ Tiên lóe lên một tia nghi ngờ, gấp gáp đi thành Phượng như vậy là muốn làm gì? Cô đưa mắt nhìn Vũ Thạch và Vũ Phó rời khỏi, tiến về hướng Sơn Hải Quan.

Bên cạnh Sơn Hải Quan, phòng bán vé ban đầu của Huyền Vũ giờ đã được đổi thành phòng bán vé của Phi Thuyền vận chuyển, chức năng vẫn như cũ.

Trước kia tên là phòng bán vé Huyền Vũ, hiện tại nơi này đổi thành phòng bán vé Phi Thuyền vận chuyển.

- Gia chủ, là nơi này.

Vũ Phó bước chân dừng lại, nhìn thấy trước phòng bán vé đẩy một hàng người xếp hàng rất dài.

- Đi xếp hàng đi.

Vũ Thạch trầm giọng nói.

- Vâng.

Vũ Phó thở sâu, đứng ở hàng cuối nhất.

Sắc mặt Vũ Thạch bình tĩnh, nhìn Vũ Phó ở khoảng cách với phòng bán vé càng ngày càng gần. Hơn mười phút sau, cuối cùng, Vũ Phó cũng tới lượt.

Bên trong phòng bán vé, nhân viên bán vé mỉm cười hỏi:

- Khách nhân, muốn mua vé gì?

- Có các loại vé gì?

Đôi mắt Vũ Phó lộ vẻ mờ mịt.

- Khách nhân nhìn ở nơi này.

Nhân viên đưa tay chỉ vào bên cạnh cửa sổ, ở trên tường dán thông báo ghi các loại giá vé của Phi Thuyền vận chuyển.

[ Khoang phổ thông, giá vé năm mươi viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

Chỗ ngồi cao cấp, giá vé một trăm viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

Chỗ ngồi thương gia, giá vé ba trăm viên tinh thạch sơ cấp trung đẳng. ]

Gửi vận chuyển hàng hóa dựa vào thể tích lớn nhỏ, trọng lượng, mức độ nguy hiểm, thu phí tiêu chuẩn cũng có khác biệt.

- Gia chủ.......

Vũ Phó nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Thạch cách đó không xa.

- Chỗ ngồi thương gia.

Vũ Thạch khàn khàn nói.

Vũ Phó là đại biểu cho gia tộc Vũ thị và thành Ngự Thổ, không thể ném đi thân phận, cho nên nhất định phải ngồi nơi đắt nhất. Vũ Phó mừng thầm, trở lại nhìn về phía nhân viên bán vé trong cửa sổ, vô cùng mạnh mẽ nói:

- Ta muốn chỗ ngồi thương gia.

- Được, chỗ ngồi của ngài, được miễn phí mang theo một trăm cân hàng hóa và hành lý.

Nhân viên giới thiệu tiêu chuẩn thu phí:

- Vượt qua một trăm cân, vượt qua mức tiêu chuẩn, mỗi cân phải thu thêm một viên tinh thạch sơ cấp trung đẳng.

- Ta không có hành lý.

Vũ Phó lắc đầu, đánh gãy lời nói thao thao bất tuyệt của nhân viên.

Nhân viên bán vé duy nụ cười lễ phép, đưa tay ra hiệu nói:

- Được rồi, ngài cho ta xin thẻ căn cước, hoặc Văn Điệp Thông Quan.

- Đây.

Vũ Phó đưa Văn Điệp Thông Quan cho nhân viên bán vé.

Nhân viên không nói nhảm, động tác thuần thục ghi thông tin, xuất ra một tấm vé thương gia. Không đến ba mươi giây, hai tay cô ấy đưa ra một tấm vé.

Nữ nhân viên nhắc nhở:

- Khách nhân, ngài giữ kỹ vé phi hành, lúc lên thuyền sẽ tiến hành kiểm tra, lúc xuống thuyền cũng cần kiểm tra.

- Đã biết.

Vũ Phó bĩu môi, thầm mắng một tiếng phiền phức.

Cô ấy lại lần nữa lên tiếng nhắc nhở:

- Khách nhân, Phi Thuyền vận chuyển sẽ cất cánh sau một tiếng, trước tiên có thể đợi ở sảnh chờ, có thể đi vào từ con đường bên cạnh.

- Ừm, đã biết.

Vũ Phó lên tiếng, cất bước rời khỏi cửa sổ bán vé.

Hắn đi tới trước mặt Vũ Thạch, nét mặt hắn cung kính nói:

- Gia chủ, đã mua được vé.

Vũ Thạch đưa tay cầm lấy vé phi hành, nhìn phía trên hoa văn tinh xảo nhiều màu, không khỏi âm thầm tán thưởng một tiếng.

- Đi đi.

Lão đưa vé phi hành trả lại cho Vũ Phó, dặn dò:

- Đi sớm về sớm.

- Dạ.

Vũ Phó cũng kính hành lễ, quay người đi về phía con đường có sảnh xét vé.

……….

Trước Sơn Hải Quan, bên cạnh quảng trường Phi Thuyền vận chuyển đậu.

Mục Lương ngẩng đầu, nhìn nhân viên công tác bận rộn trên phi thuyền.

Nguyệt Phi Nhan phồng lên cái má bánh bao, yêu kiều cả giận nói:

- Mục Lương, chờ chúng ta trở về, các ngươi đều đã đi đến Thành Bắc Hải...

Chuyến bay lần này của Phi Thuyền vận chuyển, thiếu nữ tóc đỏ cùng Hi Bối Kỳ đều sẽ đi theo, tùy thời ứng đối tình huống xảy ra bất ngờ.

Hi Bối Kỳ gật đầu, bẻ ngón tay tính toán nói:

- Chính là, từ đây đến thành Phượng cần ba ngày, dừng lại một ngày, lại từ thành Phượng đi thành phố lớn Bắc Hải, lại cần tám ngày, như vậy thời gian bay qua bay lại cần mười hai ngày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận