Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1412: Rượu Giống Như Nước Tiểu?



Hai người đi qua mấy con hẻm nhỏ, đi vào một quán rượu. Quán rượu người đông miệng mồm phức tạp, là nơi nghe ngóng tin tức tốt.

Hai người tìm một góc vắng vẻ ngồi xướng, gọi hai chén rượu đắng và một đĩa thịt.

Tuyết Cơ nhìn thấy bình rượu có bọt màu vàng đắng, do dự một lát, vẫn là cứng miệng nhấp một miếng.

- Khạc, thật là khó uống.

Cô thiếu chút nữa là trợn trắng mắt, vội vàng nhỏ rượu trong miệng ra.

Cô đã từng uống qua rượu của thành Huyền Vũ, rồi lai uống rượu đắng ở chỗ này, giống như đang uống nước rửa chén vậy, khó có thể nuốt xuống. Rượu đắng và tên của nó giống nhau, uống vào trong miệng sẽ đắng, còn có vị chua rất nặng, mùi vị cũng khó ngửi.

- Chị, rượu đắng này uống rất ngon đó.

Đôi mắt xinh đẹp của Tố Tô toả sáng lấp lánh nói.

- Ờ, để qua hai ngày nữa, ta dẫn ngươi đi uống rượu ngon thật sự.

Tuyết Cơ cười lạnh một tiếng một tiếng. Rượu của thành Huyền Vũ mới thật sự là rượu ngon, rượu đắng căn bản là không thể so sánh với nó.

………..

Cốc cốc cốc~~~

- Thành chủ đại nhân!

Tiểu Mật gõ cửa phòng sách.

- Vào đi.

Âm thanh bình thản của Mục Lương truyền ra.

Tiểu hầu gái đẩy cửa đi vào phòng sách, hành lễ với Ly Nguyệt và Mục Lương ở trong phòng sách.

- Đại nhân, tiểu thư Tuyết Cơ lại truyền tin tức về.

Âm thanh thanh thuý của Tiểu Mật nói.

- Đã nói gì?

Mục Lương ngẩng đầu lên.

- Hôm nay, tiểu thư Tuyết Cơ bị người khác theo dõi, nhưng đã bị cô ấy cắt đuôi...

Tiểu Mật nhìn vào quyển vở trong tay, nghiêm túc thuật lại lời nói của Bách Biến Ma Nữ:

- Sau đó đến quán rượu nghe ngóng tin tức, còn nói rượu đắng ở đó giống như nước tiểu, khiến cho người khác khó mà nuốt xuống...

- Rượu giống như nước tiểu?

Chăn mày của Mục Lương hơi nhăn lại.

- Sao cô ấy lại biết mùi vị của nước tiểu?

Giọng điệu nhẹ nhàng của Ly Nguyệt bỗng nhiên hỏi một câu.

-.....

Mục Lương thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.

Tiểu Mật cũng nín cười, không nghĩ đến Ly Nguyệt bình thường nghiêm chỉnh như vậy, mà cũng sẽ hỏi ra câu hỏi như thế.

- Tiếp tục.

Mục Lương giơ tay lên ra hiệu.

Tiểu Mật thở một hơi, tiếp tục thuật lại lời nói của Bách Biến Ma Nữ. Hôm nay, cô lại nghe ngóng được một vài tin tức, là liên quan đến Quốc vương.

Quốc Vương và Kỵ Sĩ trưởng, Công Tước, các Bá tước bằng mặt nhưng không bằng lòng, đã có động tác ngầm, còn là cái gì, thì vẫn chưa nghe ngóng được tin tức cụ thể.

- Vị trí của Quốc vương này ngồi cũng không vững chắc.

Ánh mắt của Mục Lương loé lên. Tiểu hầu gái báo cáo xong liền rời khỏi phòng sách.

Đáy mắt của Ly Nguyệt hiện lên ý cười, nghiêng đầu hỏi:

- Mục Lương, ngươi nói xem, rượu đắng kia là mùi vị như thế nào?

- Ngươi muốn biết?

Khoé môi của Mục Lương giương lên, buồn cười nói:

- Ta có thể thoả mãn ngươi.

- Uhm, không muốn biết.

Ly Nguyệt vội vàng lắc đầu.

- Ha ha... Ta cũng không biết.

Mục Lương cười nhún nhún vai.

Tiếng nói ôn hoà của hắn:

- Ngươi hãy đi gọi Thấm Di đến đây một chút.

- Được.

Ly Nguyệt cũng không hỏi muốn làm gì, đứng lên xoay người rời khỏi phòng sách. Không lâu sau, cô gái tóc trắng dẫn theo Nguyệt Thấm Di quay lại.

Nguyệt Thấm Di tò mò hỏi:

- Mục Lương các hạ, tìm ta có chuyện gì?

Anh giơ tay ý bảo Nguyệt Thấm Di ngồi xuống, đi thẳng vào chủ đề nói:

- Ta muốn hỏi ngươi, rượu của vương quốc Hải Đinh như thế nào?

Nguyệt Thấm Di lắc đầu nói:

- Rượu của vương quốc Hải Đinh sao, ta đã uống qua mấy lần, mùi vị cũng không tốt lắm, những nhà mạo hiểm và đám kỵ sĩ rất yêu thích.

- Vậy có những rượu nào?

Mục Lương cảm thấy có hứng thú mà hỏi.

- Thường thấy có ba loại rượu, rượu đắng, rượu vôi, rượu đen.

Âm thanh thanh thuý của Nguyệt Thấm Di nói:

- Rượu đắng là rẻ nhất, một chén chỉ cần một đồng bạc, rượu vôi và rượu đen đắt hơn một chút, một chén cần ba đồng bạc.

Rượu cũng không ngon, cũng không phải người bình thường có thể mua nổi, cũng chỉ có những người mạo hiểm tương đối có tiền kia mới có thể luôn uống.

- Ba loại rượu này, loại rượu nào là ngon nhất?

Mục Lương cầm lấy bút máy, viết tên ba loại rượu trên giấy.

- Thành thật mà nói, đều uống không ngon.

Nguyệt Thấm Di giang tay ra, dáng vẻ chê bai.

Tiếng nói ôn hoà của Mục Lương:

- Thành Huyền Vũ cũng có rượu, ngươi thử xem, đánh giá một chút?

- Được thôi.

Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Di thể hiện sự thích thú.

- Ta đi lấy.

Ly Nguyệt đứng dậy.

- Ừm, tất cả các loại rượu đều mang ra một ít.

Mục Lương dặn dò.

- Được.

Ly Nguyệt trả lời một tiếng, bước ra khỏi phòng sách.

Nguyệt Thấm Di quan sát anh, ánh mắt của cô cố định kia, không cảm thấy ngượng ngùng chút nào.

- Sao thế?

Mục Lương cười hỏi.

Nguyệt Thấm Di nghiêng đầu, giọng chắc chắn nói:

- Ngươi để cho ta đến thưởng thức rượu, là muốn kinh doanh ở vương quốc Hải Đinh.

- Đúng vậy.

Mục Lương thản nhiên gật đầu.

Anh tự nhận rượu của thành Huyền Vũ rất ngon, người thích uống rượu, chỉ cần đã uống qua rượu của thành Huyền Vũ thì đều sẽ thích. Nguyệt Thấm Di lắc đầu, khuôn mặt cô nghiêm túc nói:

- Có hiệu buôn Dụ Chính ở đó, ngươi muốn làm ăn thì hơi khó.

- Nói như thế nào?

Mục Lương bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

- Hiệu buôn ấy có sức ảnh hưởng rất lớn ở vương quốc Hải Đinh, thế lực bên ngoài rất khó kinh doanh ở nơi này.

Nguyệt Thấm Di nhẹ giọng nói.

Mục Lương nhún vai, bình tĩnh nói:

- Ta không cho là như vậy, chỉ cần đồ của ta đủ tốt, thì tự nhiên sẽ có người biết hàng mà giao dịch với ta.

- Ta thừa nhận, ở trên phương diện nước hoa và món ngon, thì thành Huyền Vũ hoàn toàn tốt hơn rất nhiều so với hiệu buôn Dụ Chính, nhưng những thứ khác, ta không dám xác định.

Nguyệt Thấm Di nghiêm túc nói.

Mục Lương giơ tay lên cầm lấy ống tay áo của Nguyệt Thấm Di, hỏi:

- Quần áo ngươi mặc trên người, vải vóc sử dụng, cũng là độc nhất của thành Huyền Vũ, so với vải vóc của hiệu buôn Dụ Chính có kém không?

- Tốt hơn so với nơi đó.

Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Di lộ vẻ lúng túng.

Cô mới nhớ lại, quần áo mặc trên người cũng là của thành Huyền Vũ đó, vải mềm và thân thiện với da, sờ cảm thấy rất mượt mà, chất vải còn tốt hơn so với quần áo mà Quốc vương mặc.

Mục Lương liên tiếp nêu hơn mười ví dụ về các loại vật phẩm, tiếng nói bình tĩnh hỏi:

- Ly Lưu Ly này, gốm sứ, xe đạp... so với hiệu buôn Dụ Chính, thì như thế nào?

- Ngươi thắng rồi.

Nguyệt Thấm Di cười khổ một tiếng, hoàn toàn không thể phản bác....

Cơ thể của Mục Lương dựa vào phía sau, trong lòng cũng không khinh thường cửa hàng kia.

Chỉ là việc buôn bán mà, không phải là so sánh danh tiếng của ai lớn hơn, mà là phải xem đồ của người nào tốt hơn, chuyện này thì bản thân người tiêu dùng tự biết phán đoán.

Anh tự nhận là đồ của thành Huyền Vũ không kém, chỉ cần giá cả thích hợp, dưới tình huống đáng giá, thì sẽ có rất nhiều người muốn làm giao dịch với hắn.

Đạp đạp đạp~~~

Cô gái tóc trắng đã quay lại, Tiểu Tử đi theo phía sau, trong tay đang bưng một cái mâm, phía trên bày mấy hũ rượu, hũ Lưu Ly trong suốt có thể nhìn thấy rõ ràng mà sắc của rượu.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Di rơi xuống trên hũ rượu, ngửi thấy được mùi rượu mê người.

Ánh mắt của cô lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ mới ngửi thấy mùi, cũng đã biết rượu ở trong hũ sẽ không kém.

Bạn cần đăng nhập để bình luận