Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3175: Vậy là không có tiền đồ. « 2 càng ». (length: 7557)

Vương quốc Huyền Vũ, bên trong thành Sơn Hải buôn bán.
Trên con phố phồn hoa náo nhiệt, Mộ Thanh Tuyết cùng Cotillard tay cầm kem ốc quế, vừa từ tiệm kem ốc quế bên cạnh đi ra. Cotillard vừa liếm kem ốc quế vừa nghiêng đầu hỏi: “Tộc trưởng đại nhân, hôm nay chúng ta ăn gì?”
“Không biết nữa, ta vẫn muốn đi tìm Mục Lương.”
Mộ Thanh Tuyết vừa nói vừa cắn một miếng làm rơi nửa cây kem ốc quế. Nàng há miệng hà hơi liên tục: “Hơi bị lạnh…”
Cotillard bật cười: “Tộc trưởng đại nhân, người khác toàn ăn từ tốn.”
“Ngươi biết gì chứ, ăn lớn miệng mới đã.”
Mộ Thanh Tuyết lườm cô nàng người cá một cái.
“Vâng.”
Cotillard ngoan ngoãn đáp lời.
Nàng nghĩ ngợi một chút rồi lại nói: “Nhưng mà nghe mấy người làm trong tiệm nói, tìm Mục Lương đại nhân có vẻ hơi khó.”
“Thế nào cũng phải gặp.”
Mộ Thanh Tuyết nghiêm mặt nói.
Cotillard ngây thơ nói: “Vậy ta lại đi hỏi thử xem.”
Hai ngày nay, hai người đã đi rất nhiều cửa tiệm, cũng đã hỏi không biết bao nhiêu lần về việc làm sao mới có thể gặp được Mục Lương, câu trả lời nhận được đều là rất khó, không phải ai muốn gặp là gặp được.
“Không vội, đi đến trước tiệm kia xem sao.”
Mộ Thanh Tuyết đảo mắt nhìn thấy kiến trúc nguy nga tráng lệ ở phía xa.
“Gọi là Trân Bảo Lâu, được.”
Cotillard lên tiếng.
Hai người điều khiển ván trượt hướng về Trân Bảo Lâu mà đi, rất nhanh đã đến cửa, thấy bên trong tầng một có rất nhiều người.
“Đẹp thật đấy.”
Cotillard ngước mặt nhìn Trân Bảo Lâu, bị vẻ tráng lệ của nó làm cho kinh ngạc.
“Vào thôi.”
Mộ Thanh Tuyết thu lại ánh mắt, điều khiển ván trượt tiến vào tầng một.
“Hoan nghênh hai vị đến Trân Bảo Lâu.”
Nhân viên công tác mỉm cười ra đón. Mộ Thanh Tuyết giật giật khóe môi, gật đầu đáp.
Cotillard ngắm nhìn xung quanh, hạ giọng thở dài: “Tộc trưởng đại nhân, nơi này có nhiều thứ mới lạ quá.”
Mộ Thanh Tuyết mặt không đổi sắc, ánh mắt lại đang liếc qua từng tủ kính lưu ly.
“Lộp cộp lộp cộp ~~~”
“Hồ Tiên đại nhân đến.”
Đám nhân viên cửa hàng đồng loạt lên tiếng, ánh mắt đều nhìn về phía cửa chính của Trân Bảo Lâu. Mộ Thanh Tuyết và Cotillard cũng quay đầu lại nhìn, đôi mắt nhất thời sáng lên.
“Hồ Tiên.”
Mộ Thanh Tuyết kinh ngạc lên tiếng.
Hồ Tiên ngước mắt nhìn, đôi mắt đỏ rực hiện lên vẻ kinh ngạc, lên tiếng: “Mộ Thanh Tuyết, Cotillard, sao các ngươi lại ở đây?”
“Chúng ta đến tìm kiếm cơ duyên.”
Cotillard nhanh nhảu trả lời.
Hồ Tiên khẽ nhíu mày, mang vẻ mặt ‘ta hiểu hết rồi’.
Mộ Thanh Tuyết nghiêng đầu lườm cô nàng người cá một cái, thấp giọng: “Lắm mồm.”
Cotillard bĩu môi không nói gì, chỉ cười với cô nàng cáo. Mộ Thanh Tuyết nhìn cô nàng cáo, hỏi: “Đây là tiệm của ngươi sao?”
Hồ Tiên cười nhẹ, giọng mị hoặc: “Đều là của vương quốc cả.”
Mộ Thanh Tuyết như có điều suy nghĩ gật đầu, giọng trong trẻo nói: “Ta muốn gặp Mục Lương.”
Đuôi của Hồ Tiên phía sau lưng ngừng lay động, nàng mị hoặc lên tiếng: “Vậy ngươi tới không đúng lúc rồi, dạo này hắn không ở trong vương quốc.”
“Vậy hắn đi đâu?”
Mộ Thanh Tuyết vội vàng hỏi.
“Ta cũng không biết, lúc nào trở về cũng không rõ.”
Hồ Tiên buông tay. Mộ Thanh Tuyết mím môi, đôi mày đẹp hơi nhíu lại.
“Các ngươi tới vương quốc Huyền Vũ được bao lâu rồi?”
Hồ Tiên tiện miệng hỏi.
“Hôm nay là ngày thứ ba.”
Cotillard nhanh nhẹn trả lời.
Hồ Tiên tò mò hỏi: “Vẫn luôn ở thành Sơn Hải buôn bán sao?”
“Đúng vậy.”
Cotillard gật đầu.
Hồ Tiên đề nghị: “Nếu các ngươi còn nhiều thời gian thì có thể đi dạo ở chủ thành hoặc các vệ thành khác, biết đâu đến lúc đó Mục Lương đã về.”
“Ta muốn đến chủ thành, nghe nói ở đó phồn hoa nhất.”
Mộ Thanh Tuyết chân thành nói.
Mấy ngày tìm hiểu thông tin liên tục, biết Mục Lương ở chủ thành, đó cũng là vị trí trung tâm của vương quốc Huyền Vũ. Hồ Tiên mỉm cười, tao nhã nói: “Đương nhiên có thể, tối nay có thể cùng ta trở về chủ thành.”
“Nếu có thể thì tốt quá.”
Mộ Thanh Tuyết mắt sáng lên.
“Vậy các ngươi cứ tự nhiên xem, ta lên trên làm việc trước đã.”
Hồ Tiên mỉm cười ý bảo với hai người.
“Được, ngươi cứ bận đi.”
Mộ Thanh Tuyết gật đầu.
Hồ Tiên vẫy tay gọi phó cửa hàng đến, dặn dò: “Tiểu Tuyết, thay ta tiếp đón hai vị khách này.”
“Vâng.”
Tiểu Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.
Hồ Tiên mỉm cười gật đầu với Mộ Thanh Tuyết và Cotillard rồi xoay người lắc lắc eo nhỏ lên tầng hai. Nàng phải xử lý đơn đặt hàng lớn hôm nay, ngày mai mới có thể giao hàng đúng hẹn.
“Tộc trưởng đại nhân, nàng vẫn xinh đẹp như vậy.”
Cotillard khẽ thì thầm.
“Ừ, chỉ kém ta một chút thôi.”
Mộ Thanh Tuyết ngạo nghễ hếch cằm lên.
“…”
Cotillard chớp mắt, im lặng không nói.
Tiểu Tuyết cung kính hỏi: “Hai vị khách, cần uống gì không ạ?”
“Không cần, ta xem qua chút thôi.”
Mộ Thanh Tuyết khoát tay, đi về phía quầy hàng. Mấy ngày ở thành Sơn Hải buôn bán, nàng biết được không ít thông tin về thế giới bên ngoài.
Càng hiểu rõ, nàng càng thấy không thể để tộc mình cứ co ro ở đáy biển mù mịt, như vậy là không có tiền đồ. Tiểu Tuyết mỉm cười, theo sau hai người.
“Tộc trưởng đại nhân, cái này là cái gì?”
Cotillard ghé vào trước một tủ kính lưu ly, bên trong bày một chiếc máy phát nhạc. Mộ Thanh Tuyết giật giật khóe miệng, khẽ nói: “Ta cũng không biết.”
“Đây là máy phát nhạc, dùng để phát nhạc và các bài hát.”
Tiểu Tuyết giải thích, vừa chỉ vào tờ giấy giới thiệu ở bên cạnh, trên đó có giới thiệu chi tiết về máy phát nhạc.
Mộ Thanh Tuyết nghiêng đầu nhìn, đọc từng chữ một lượt, mới từ từ hiểu máy phát nhạc dùng để làm gì.
Tiểu Tuyết nói: “Hai vị có thể nghe kỹ, những tiếng hát trong Trân Bảo Lâu là phát ra từ máy phát nhạc này đấy ạ.”
Cotillard nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng hát, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Trân Bảo Lâu trở nên sang trọng.
“Hay quá.”
Cô nàng cảm thán một tiếng.
Mộ Thanh Tuyết không nói gì, xoay người đi xem đồ đạc trong các quầy hàng khác.
Tiểu Tuyết làm tròn trách nhiệm theo sau, thỉnh thoảng giới thiệu các món đồ bên trong Trân Bảo Lâu, món nào cũng làm cho Cotillard và Mộ Thanh Tuyết phải xao xuyến.
Mộ Thanh Tuyết mỗi lần đều muốn mua những món đồ Tiểu Tuyết giới thiệu, nhưng nghĩ lại đều nhịn xuống, cho rằng số tiền Huyền Vũ còn lại nên để dành cho sự phát triển của tộc.
Hai tiếng sau, cô nàng cáo mới từ trên lầu hai xuống. Mộ Thanh Tuyết mắt sáng lên, hỏi: “Xong việc rồi sao?”
“Vẫn chưa, tiếp theo phải đi tuần tiệm.”
Hồ Tiên mỉm cười đáp.
“Chúng ta có thể đi cùng không?”
Cotillard vội vàng hỏi.
Mộ Thanh Tuyết cau mày nói: “Cotillard, yêu cầu vậy là quá thất lễ.”
“Không sao, có thể đi cùng, tiện thể dẫn các ngươi xem một chút thành Sơn Hải buôn bán.”
Hồ Tiên cười duyên một tiếng.
“Hồ Tiên đại nhân tốt quá.”
Cotillard vô ý thức cảm thán.
“Ngươi đáng yêu thật đấy.”
Hồ Tiên che miệng cười duyên, đôi tai cáo rung rung.
Mộ Thanh Tuyết đôi mắt đẹp khẽ híp lại, lườm cô nàng người cá một cái, sao bình thường không thấy miệng nàng ngọt ngào thế.
“Đi thôi.”
Hồ Tiên vẫy vẫy tay, mang guốc cao gót đi ra ngoài.
Cotillard và Mộ Thanh Tuyết điều khiển ván trượt đuổi theo, hướng các cửa tiệm ở gần đó mà đi...
Ps: «2 chương»: Cầu đánh giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận