Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2646: Làm Bộ Nghe Không Hiểu

Hồ Tiên tiếp lời:

- Mười tám tuổi à, đang lúc tuổi trẻ, có điều thực lực hơi yếu một chút, bồi dưỡng cẩn thận một thời gian, tương lai sẽ không thiếu người tới cửa cầu thân.

Thiếu nữ tóc lam nghe vậy nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, cô đang muốn mở miệng phản bác, nhưng nhìn gương mặt tuyệt mỹ kia thì lại nuốt lời định nói vào trong.

Cô có nghe ông nội nói về cô gái đuôi hồ ly, đối phương có thực lực rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả ông nội.

Đáy mắt của lão giả hiện lên tia sáng, mỉm cười nói:

- Nếu Hồ Tiên các hạ coi trọng Lan Diễm như vậy, thế thì hãy để nàng ấy đi theo các hạ học tập một chút được chứ?

Trong lòng Hồ Tiên cười lạnh một tiếng, trên mặt lại mỉm cười nói:

- Ồ, thì ra ngươi muốn nàng đi theo ta làm hầu gái sao? Không tệ, nàng có thể học hỏi Tiểu Mật một chút.

Thiếu nữ tóc lam nghe vậy trợn to mắt, nhìn cô gái đuôi hồ ly với ánh mắt không tin được.

Lão giả cũng không nghĩ đến Hồ Tiên sẽ như vậy nói, trên mặt hiện lên một tia phẫn nộ.

Hắn nói với giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi:

- Hồ Tiên các hạ thật là biết nói đùa, tuy Lan Diễm nhà chúng ta thực lực hơi yếu, nhưng dù gì thì nàng cũng là cháu gái của ta.

Hồ Tiên nhấc mắt lên, trong đôi mắt màu đỏ rực tràn đầy sự bình tĩnh, cười nhạt nói:

- Ta không nói đùa, bên cạnh ta chỉ thiếu hầu gái, không thiếu thứ khác.

Hắn ta coi cô là đồ ngốc à? Ngoài mặt thì nói để cháu gái đi theo nàng học tập, kì thực là muốn mượn cơ hội này để tiếp cận Mục Lương, thực hiện mộng tưởng bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.

Hồ Tiên là nữ nhân, sao lại nhìn không ra dự định của thiếu nữ tóc lam chứ.

- Không được.

Thiếu nữ tóc lam vội vàng hô lên.

Cô rất lo lắng ông nội sẽ đồng ý, như vậy cô sẽ rất mất mặt.

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, ưu nhã nói:

- Vậy thì thật là tiếc nuối.

- ...

Lan Diễm co giật khóe miệng, cái này có gì mà tiếc nuối chứ?

- Ông nội.

Cô nhìn lão giả, ánh mắt mang theo sự bất mãn.

Lão giả đè xuống sự bất mãn trong lòng, nói:

- Lan Diễm, Hồ Tiên các hạ chỉ nói giỡn thôi.

Hồ Tiên nhìn về phía thiếu nữ tóc lam, nói một cách ẩn ý:

- Đúng vậy, ta chỉ vui đùa thôi.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, có đôi khi cô gái đuôi hồ ly nói chuyện xác thực rất ác độc.

Lão giả nhìn về phía Mục Lương lần nữa, nói với giọng điệu tự hào:

- Huyền Vũ bệ hạ, Lan Diễm nhà chúng ta hiểu một ít ca múa, còn có thể chế thuốc và trà nghệ, đối với hội họa cũng hiểu biết một chút.

- Ồ, sau đó thì sao?

Đôi mắt của Mục Lương thâm thúy, giọng điệu khiến người ta nghe không ra hắn đang nghĩ cái gì.

Lão giả nghĩ ngợi một chút, nhắm mắt nói:

- Huyền Vũ bệ hạ, cháu gái ta ưu tú như vậy, ta muốn để nàng ở lại chỗ này, đi theo chăm sóc bên cạnh bệ hạ.

- Phốc ~~~

Tiểu Mật không khỏi phì cười, may mà bị Diêu Nhi lanh tay lẹ mắt chặn lại.

Diêu Nhi cũng buồn cười không kém, nhưng mà cô nhịn được, thấp giọng nhắc nhở:

- Cố nhịn đi, ngươi không được cười.

- Nhưng mà tiểu lão đầu này nói năng hài hước quá, ta không nhịn được.

Tiểu Mật thấp giọng chửi thầm.

Diêu Nhi nói khẽ:

- Đúng là rất buồn cười, nhưng mà ngươi cũng không thể cười trước mặt người khác như vậy, sẽ thất lễ.

Tiểu Mật cắn môi dưới, nhẫn nhịn gật đầu:

- Đã biết, ta sẽ cố gắng nhịn xuống.

Hai người chỉ thì thầm trò chuyện với nhau, hơn nữa là trốn ở bên cạnh Hồ Tiên, nhưng hiện trường không ít người có thực lực cao, nhĩ lực mạnh hơn người bình thường rất nhiều, cho nên vẫn là nghe được một ít nội dung.

- Ha ha ha ~~~

Hai hầu gái nhẫn nhịn không dám cười ra tiếng, nhưng mà cô gái đuôi hồ ly thì không cần, thế là cô bật cười rất vui vẻ.

Hồ Tiên nhìn Lan Diễm, lại quay đầu liếc nhìn Mục Lương, buồn bã nói:

- Bệ hạ, hắn ta muốn tuyển phi tử cho ngươi à?

Khóe mắt của Mục Lương nhảy một cái, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, Hồ Tiên là đang ghen sao?

Hắn nhìn về phía lão giả, đạm mạc nói:

- Các hạ, nếu tiểu thư Lan Diễm ưu tú như vậy, chỗ ta không quá thích hợp với nàng.

- Sao lại thế được?

Lão giả vội vàng lên tiếng.

Những người khác tại hiện trường cũng sắp nhịn cười không nổi nữa, mới vừa bắt đầu còn thầm tiếc hận bị lão giả giành "tặng người" trước, hiện tại ngược lại cảm thấy may mắn mình không có làm chim đầu đàn.

- Ha ha ~~~

Không ít người cười lạnh một tiếng, bên trong tràn đầy sự trào phúng, nhưng mà lão giả lại làm bộ nghe không hiểu.

Hồ Tiên nói:

- Tiểu thư Lan Diễm quá ưu tú, bệ hạ chúng ta không cần, các hạ lãnh về đi thôi.

Trong lòng lão giả lộp bộp một chút, nhắm mắt nói:

- Huyền Vũ bệ hạ, theo ta được biết thì bên cạnh ngài còn không có phi tử và vương hậu, ta cảm thấy Lan Diễm rất thích hợp.

Hắn vừa dứt lời thì toàn trường lại an tĩnh lần nữa.

- Lão già này là đồ ngu sao?

Cô gái tóc tím nhỏ giọng thầm thì.

Tuy cô cũng muốn trở thành vương phi vương quốc Huyền Vũ, thậm chí là vương hậu, nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ trong đầu mà thôi, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy bên cạnh Mục Lương còn có một vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành sao?

Rất nhiều người tại hiện trường đều có cùng suy nghĩ như lão giả nhưng mà không ai dám nói ra, lão giả là người đầu tiên và hẳn cũng là người cuối cùng.

Ánh mắt của Hồ Tiên lạnh xuống, giọng điệu đồng dạng lạnh lẽo:

- Ngươi điều tra bệ hạ của chúng ta à?

- Không có, tuyệt đối không có.

Lão giả hoảng hốt vội giải thích.

Trong mắt Hồ Tiên lóe lên một tia sát ý, dám mơ ước người của cô sao, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này.

Nếu Mục Lương thích, vậy thì thêm một người cũng chẳng sao cả.

Nhưng nếu như có người muốn dùng quan hệ lợi ích để nhét nữ nhân vào bên cạnh Mục Lương, điều này cô tuyệt đối không cho phép.

Cơ thể Lan Diễm run lên, cô đã nhận ra sát ý trong mắt của cô gái đuôi hồ ly, vẻ mặt lập tức trắng bệch.

Trong lòng cô đã bắt đầu hối hận, không nên cầu xin ông nội dẫn mình tới nơi đây, càng không nên làm mộng tưởng hão huyền bay lên đầu cành biến phượng hoàng.

Mục Lương nhấc mắt lên, lạnh nhạt nhìn lão giả, nói:

- Lúc nào thì chuyện của ta cần ngươi tới quản thế?

- Ta sai rồi.

Lão giả lập tức nhận sai, trong lòng tràn đầy hối hận.

- Ông nội.

Giọng nói của Lan Diễm run rẩy, vội vàng trở lại bên cạnh lão giả.

Mục Lương lạnh lùng nói:

- Tiểu Mật, tiễn hai vị ra ngoài đi.

- Vâng.

Tiểu Mật ngoan ngoãn gật đầu, cất bước đi tới trước mặt lão giả và Lan Diễm.

Cô giơ tay ra hiệu, đúng mực nói:

- Hai vị, mời đi theo ta.

Sắc mặt của lão giả rất khó coi, hắn không nói thêm gì nữa, kéo tay cháu gái rời khỏi phòng tiếp khách, bóng dáng kia giống như là chạy trốn mãnh thú.

Mục Lương không thèm quan tâm, chỉ lặng lẽ quét nhìn các thiếu nữ khác trong phòng tiếp khách.

Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, lại làm cho những thiếu nữ kia không tự chủ được cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Các ngươi thì sao, đến đây vì chuyện gì?

- Ngạch...

Không ít người nghẹn lời, trong lòng điên cuồng suy nghĩ lý do.

Công tước vương quốc Lam Đài đứng lên, nghiêm mặt nói:

- Huyền Vũ bệ hạ, ta thật sự đến đây vì giao dịch, ta muốn mua một món ma cụ cao cấp, chủ yếu là dùng để phòng thân.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Việc này thì được, tối nay sẽ có người thương lượng kỹ hơn với ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận