Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1422: Ai Có Thể Gây Khó Dễ Cho Ta Chứ?



- Mẹ, từ từ, ta còn chưa lấy nước hoa mà.

Hai mắt Bạch Sương vẫn còn đẫm lệ nhưng đã hơn một chút tươi cười.

- Ngươi lại mua nước hoa?

Phó Linh Na kinh ngạc hỏi.

Bạch Sương hưng trí bừng bừng nói:

- Đúng nha, mua từ thành Huyền Vũ nhưng nước hoa này tốt hơn rất nhiều so với nước hoa của Vương quốcHải Đinh chúng ta, mẹ, ngươi nhất định sẽ thích.

- Loại nước hoa gì mà có thể tốt hơn nước hoa ngươi đang cất giữ?

Phó Linh Na lộ vẻ mặt kinh ngạc.

- Đợi chút ngươi sẽ biết.

Bạch Sương mang theo thùng gỗ, bị vương hậu lôi kéo rời đi.

Quốc vương ngồi sảnh ở chính, nhìn bình gốm sứ trong tay, lại một lần nữa lâm vào im lặng.

……….

Rống rống...

Trên con đường chính của thành Tát Luận, Lợn Tám Răng Nanh đang kéo xe ngựa chạy như bay. Trong xe, Nguyệt Thấm Di và Hồ Tiên đang ngồi đối diện với nhau.

- Còn thuận lợi hơn ta tưởng tượng.

Hồ Tiên nâng tay vén lọn tóc dài đang rũ xuống thái dương.

Nguyệt Thấm Di nhẹ giọng nói:

- Có Bạch Sương ở đây, quốc vương sẽ không gây khó dễ cho các ngươi.

- Cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Trong mắt Hồ Tiên hiện lên một tia khinh thường, bắt chéo chân lên nhau, đặt cái đuôi hồ ly đầy lông xù lên trên đùi.

Dù lão ấy thật sự động tâm, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả thủ đoạn đều nhạt nhoà.

Nguyệt Thấm Di đột nhiên nói:

- Ngươi phải cẩn thận chút, ánh mắt tên Kỵ Sĩ Trưởng kia nhìn ngươi không thích hợp.

- Là một tên háo sắc thôi mà.

Hồ Tiên không thèm để ý khoát tay áo.

Cô đã gặp qua quá nhiều người như vậy, nếu phải chú ý tới tất cả bọn chúng, chẳng khác nào móc tròng mắt mới có thể mở tiệm kiếm lời.

- Thực lực của hắn rất mạnh, ngươi nên cẩn thận một chút.

Nguyệt Thấm Di dùng giọng ngưng trọng nói.

Hồ Tiên nhướng mày, cảm thấy hứng thú hỏi:

- Thực lực của hắn là gì?

Nguyệt Thấm Di thận trọng nói:

- Ba tháng trước hắn đã đột phá trở thành cấp chín, đã là Kỵ Sĩ mạnh nhất được mọi người ở vương quốc Hải Đinh công nhận.

- Cấp chín sao? Vậy mạnh hơn ta một chút.

Hồ Tiên từ từ gật đầu, nhưng trên mặt lại chẳng tỏ ra chút sợ hãi nào.

Nguyệt Thấm Di há miệng thở dốc, nhưng sau đó cô nhớ tới chỉnh thể thực lực của Mục Lương và thành Huyền Vũ, cuối cùng lại không nói gì hết.

Nếu Kỵ Sĩ Trưởng dám có tâm tư lệch lạc với Hồ Tiên, sợ rằng Mục Lương sẽ vặt đầu hắn ta xuống.

Hồ Tiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, rất nhanh bọn họ đã đến cảng.

Cô quay đầu lại quyến rũ nói:

- Được rồi, rất nhanh đã đến cảng, ngươi nên về trước đi.

Nguyệt Thấm Di không thèm để ý nói:

- Không vội, chờ ngươi trở về, ta lại đi.

Hồ Tiên cũng không nói gì thêm, bởi vì khi xe ngựa đã rời khỏi thành Tát Luận, cô đã nhìn thấy Kỵ Sĩ Trưởng cùng đám kỵ sĩ đang vây quanh khu cảng.

- Đại nhân Hồ Tiên...

Diêu Nhi quay đầu, muốn nói lại thôi.

- Dừng lại.

Hồ Tiên bình tĩnh nói.

- Vâng.

Diêu Nhi lên tiếng, dùng tay lay động dây cương.

Tốc độ của Lợn Tám Răng Nanh dần chậm lại, cửa thùng xe mở ra, Nguyệt Thấm Di từ trên xe bước xuống.

- Buổi tối gặp lại.

Cô quay người lại phất phất tay với cô gái tai hồ ly đang ngồi trong xe.

- Buổi tối gặp lại.

Hồ Tiên gật đầu đáp lại.

Đạp đạp đạp...

Kỵ Sĩ Trưởng bước nhanh đi tới, hỏi:

- Buổi tối nay các hạ lại tới sao?

Nguyệt Thấm Di về phía hắn ta đang chắn trước mặt, lành lạnh nói:

- Buổi tối quốc vương mở tiệc chiêu đãi khách quý tới từ thành Huyền Vũ.

- Hoá ra là như vậy.

Mắt Kỵ Sĩ Trưởng lộ ánh sáng, trong lòng hắn đang thầm tính toán cái gì đó.

- Diêu Nhi, quay về thành Huyền Vũ.

Âm thanh lành lạnh của Hồ Tiên vang lên.

- Vâng.

Diêu Nhi nhu thuận gật đầu, rồi đưa tay lay động dây cương.

Rống rống, rống...

Lợn Tám Răng Nanh gầm nhẹ một tiếng, kéo xe ngựa chạy như bay về phía cây cầu bằng mây.

Đột nhiên Kỵ Sĩ Trưởng tiến về phía trước, tính toán ngăn xe ngựa lại.

Nguyệt Thấm Di lạnh giọng chất vấn:

- Kỵ Sĩ Trưởng, ngươi muốn làm gì?

- Đại ma pháp sư, ngươi quản quá rộng rồi.

Kỵ sĩ trưởng ngừng chân lại một chút, sau đó lạnh lùng nhìn về phía đại ma pháp sư.

Nguyệt Thấm Di cười lạnh nói:

- Cô ấy là khách quý của quốc vương bệ hạ, ta khuyên ngươi đừng có ra tay.

- Hừ!

Mặt kỵ sĩ trưởng trở nên khó coi.

Cuối cùng sau khi suy nghĩ một chút, hắn ta vẫn không ra tay, để cho Lợn Tám Răng Nanh kéo xe ngựa chạy thẳng lên cây cầu bằng mây.

Cửa kính xe mở ra, ánh mắt Hồ Tiên lạnh như băng dừng ở trên người hắn ta, như đang nhìn một người chết.

- Rất thú vị.

Khóe môi của Kỵ Sĩ Trưởng cong lên, trong lòng lại tràn đầy lửa nóng với Hồ Tiên. Có thực lực cấp chín, hắn chẳng cần kiêng kỵ bất cứ ai.

Nguyệt Thấm Di lạnh lùng nhìn hắn ta, chỉ cảm thấy nếu hắn ta dám đùa với lửa chắc chắn sẽ tự thiêu, chọc giận Mục Lương, chỉ sợ hắn sẽ chết như thế nào cũng không biết.

Cô lưu lại một tiếng hừ lạnh rồi xoay người rời khỏi cảng.

Trên cây câu bằng mây, Lợn Tám Răng Nang đang kéo xe ngựa chạy vội. Trong xe, Hổ Tây giải trừ ẩn thân hiển lộ ra thân hình.

- Chị Hồ Tiên, tên Kỵ Sĩ Trưởng kia thật chán ghét, cứ nhìn chằm chằm vào ngươi.

Hổ Tây tức giận nói.

- Coi hắn như con cóc là được rồi, không cần để ý tới.

Hồ Tiên ngáp một cái, không thèm để ý khoát tay.

Hổ Tây nghiêng đầu, nhỏ giọng nói thầm:

- Bị người ta coi trọng, dường như cũng không phải chuyện tốt.

- Lắm miệng...

Hồ Tiên giật giật khóe miệng, liếc mắt đầy xem thường.

- Hì hì… Chị Hồ Tiên, bảo thành chủ đại nhân một cái tát chụp chết hắn đi.

Hổ Tây vui cười nói.

- Tạm thời không được, sẽ ảnh hưởng tới quan hệ ngoại giao.

Hồ Tiên híp mắt lại, trong con ngươi lóe lên một chút mưu kế.

- Vâng, ta hiểu.

Hổ Tây lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

Sau đó không lâu, Lợn Tám Răng Nanh đã kéo xe ngựa trở lại Sơn Hải Quan, rồi từ từ ngừng lại.

- Thành chủ đại nhân, chúng ta đã trở lại.

Diêu Nhi trong trẻo hô.

Phía trước Sơn Hải Quan, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan, Đại An Ti vẫn đang chờ đợi họ.

Ken két...

Cửa thùng xe mở ra, Hồ Tiên và Hổ Tây từ trên xe xuống dưới.

- Ta đã trở về.

Hồ Tiên nở nụ cười trong trẻo với Mục Lương.

Mục Lương đi lên phía trước, ôn hòa hỏi:

- Người của vương quốc Hải Đinh có làm khó dễ ngươi hay không?

- Ai có thể gây khó dễ cho ta chứ?

Hồ Tiên cười duyên một tiếng.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Mục Lương mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tai cô gái tai hồ ly.

- Quốc vương Hải Đinh nói như thế nào?

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng hỏi.

Hồ Tiên mỵ hoặc nói:

- Quốc vương Hải Đinh nói sẽ tổ chức tiệc tối, mời Mục Lương tham gia, đàm phán chuyện hợp tác kinh doanh.

- Được.

Hai tròng mắt màu đen của Mục Lương sáng lên.

Nguyệt Thấm Lan nhăn mày, tao nhã nói:

- Như vậy xem ra, đối phương cũng có ý muốn tiến hành buôn bán với chúng ta.

- Chờ buổi tối lại nói.

Mục Lương từ từ gật đầu, sau đó lại nghiêng đầu dặn dò:

- Trở về chuẩn bị mọi thứ một chút, buổi tối hôm nay sẽ giải quyết chuyện hợp tác kinh doanh.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan ôn nhu đáp lời.

Có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, đều là những thứ cần cho giao dịch, chỉ có mang tới đồ vật hấp dẫn được quốc vương Hải Đinh, mới có thể kiếm được tinh thạch ma thú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận