Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1920: Ý Tưởng Tòa Thành Cổ Kính



Hồ Tiên cười tươi như hoa nói:

- Đúng rồi, ngươi trang trí cổng thành mới mở đẹp một chút đi, hiện tại quá xấu.

- Ừ, được.

Mục Lương nghe vậy ngước mắt nhìn về phía hai cái cổng thành mới mở, đó là hai cái cổng tò vò hình cung trụi lủi, đúng là chẳng có một chút mỹ quan nào.

Anh thi triển năng lực mang theo Hồ Tiên bay qua rồi đáp xuống trước mặt một cái cửa thành.

- Trang trí theo phong cách Trung Hoa đi.

Mục Lương giơ tay lên, lưu ly nhanh chóng ngưng kết trước mặt anh, sau đó bao trùm cổng tò vò hình cung, hình thành đồ án khắc hoa chạm rỗng tinh xảo.

Một lượng lưu ly lớn ngưng tụ thành cột đình dùng để chống một mái hiên giả cổ có hình cung được lợp ngói nhiều tầng, cột đình còn có hai con rồng uốn lượn sống động trông như thật.

Mục Lương thả tay xuống, ôn hòa nói:

- Đến lúc đó treo hai cái đèn lồng ở dưới mái hiên, như vậy sẽ càng đẹp hơn.

- Rất đẹp mắt.

Hồ Tiên khen ngợi một câu.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, anh nghĩ tới một ý kiến hay, quyết định cải tạo một tòa Vệ Thành thành tòa - Thành Cổ Kính-.

Trước đó anh từng nói qua, mười hai toà Vệ Thành phải có đặc sắc riêng của mình, dùng điểm này để hấp dẫn du khách ghé thăm, kiến trúc giả cổ có thể được áp dụng vào trong Vệ Thành này.

Hồ Tiên liếc Mục Lương một cái, cười quyến rũ hỏi:

- Ngươi lại có suy nghĩ mới rồi hả?

- Ừm.

Mục Lương gật đầu một cái, nói ý tưởng của mình cho cô gái đuôi hồ ly nghe.

Trong mắt Hồ Tiên lộ vẻ kinh ngạc, nghe xong cô ưu nhã gật đầu, nói:

- Ý tưởng rất tốt, có thể thử một chút.

Biến kiến trúc giả cổ thành điểm nhấn của Vệ Thành, lại phối hợp các loại cửa hàng mỹ thực sẽ có thể hấp dẫn rất nhiều du khách.

Mục Lương mang cô gái đuôi hồ ly đến một cửa thành khác, tô điểm cửa thành bằng phong cách tương tự.

Khi làm xong những thứ này thì sắc trời đã không còn sớm.

- Đi thôi, chúng ta trở về ăn cơm tối thôi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Hồ Tiên lắc đầu, thanh thúy lên tiếng:

- Ngươi trở về trước đi, ta còn phải đến bãi đáp phi thuyền một chuyến.

- Ngươi đi bãi đáp làm cái gì?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

Hồ Tiên giải thích:

- Ngày mai phi thuyền vận chuyển phải đi giao hàng, ta muốn đến đó kiểm tra việc vận chuyển hàng hóa như thế nào rồi.

- Vậy ta đi cùng với ngươi.

Mục Lương đặt tay lên vai cô gái đuôi hồ ly, chớp mắt một cái hai người đã biến mất tại chỗ.

- Ông ~~~

Hai người vừa mới xuất hiện ở sân bay, cách đó không xa một màn ánh sáng xuất hiện và bao trùm toàn bộ lưng rùa.

Chỉ trong thoáng chốc, hắc ám đã bị xua tan toàn bộ, bên trên lưng rùa lại bừng sáng, hình dung bằng câu sáng như ban ngày thật sự không quá đáng chút nào.

Đôi môi đỏ mọng của Hồ Tiên khẽ nhếch, quyến rũ hỏi:

- Mục Lương, ánh sáng này có thể duy trì bao lâu thế?

- Duy trì liên tục cả ngày đều không có vấn đề gì.

Mục Lương bình thản nói.

Sau khi Trà Thụ Sinh Mệnh tiến hóa đến cấp 12, không chỉ có phạm vi Lĩnh Vực trở nên lớn hơn mà thời gian cũng kéo dài gấp mười lần.

Nhưng Mục Lương sẽ không duy trì ánh sáng liên tục cả một ngày, đêm tối vẫn rất cần thiết cho việc cuộc sống và nghỉ ngơi.

- Như vậy thật là tốt.

Hồ Tiên thở dài nói.

- Làm việc trước thôi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ừm.

Hồ Tiên lên tiếng, đi theo anh đến phi thuyền vận chuyển.

Lần này, hàng hóa trong các đơn đặt hàng cũng rất nhiều, nhóm Kiến Thợ và các nhân viên đều ở đây vận chuyển hàng hóa suốt đêm, tranh thủ hoàn thành trước trưa ngày mai, có thể để cho phi thuyền xuất phát đúng giờ.

Hồ Tiên tìm người quản lý, tỉ mỉ thẩm tra đối chiếu đơn đặt hàng và số lượng hàng hóa, lại thẩm tra đối chiếu từng loại hàng, sau khi xác định không có vấn đề gì thì mới yên lòng.

Cô xoay người nhìn Mục Lương, cười tươi như hoa nói:

- Không sao, có thể đi về rồi.

- Được.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, thi triển năng lực mang theo cô gái đuôi hồ ly trở về khu Trung Ương.

Trong nhà ăn ở cung điện, Hi Bối Kỳ và những người khác đang trò chuyện với nhau, chờ nhóm của Mục Lương trở về.

Hai tay của Nguyệt Phi Nhan chống cằm, lẩm bẩm:

- Mục Lương không có trở về, mẹ cũng không trở về, dì Hồ Tiên cũng không trở về...

- Dì Hồ Tiên?

Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên, hai người Mục Lương, Hồ Tiên đột nhiên xuất hiện ở trong nhà ăn.

-, ngươi làm ta giật cả mình!

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc thốt lên một tiếng, suýt chút nữa nhảy dựng khỏi ghế ngồi.

Trong mắt Mục Lương lộ ra ý cười, anh xoay người ngồi xuống vị trí thường ngày của mình.

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên híp lại, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên vai cô gái tóc đỏ.

Cô nghiêng người về trước, cười như không cười hỏi:

- Ngươi mới vừa gọi ta là dì Hồ Tiên à?

Nguyệt Phi Nhan đảo mắt một vòng, vội vàng giải thích:

- Cái này... Mẹ ta bảo ta gọi như vậy.

- Nguyệt Thấm Lan?

Hồ Tiên hơi nhướng mày, với sự hiểu biết của cô đối với Nguyệt Thấm Lan, hiển nhiên là không tin cô ấy sẽ nói như vậy.

- Đúng thế.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu thật mạnh.

Bên ngoài nhà ăn, Nguyệt Thấm Lan vừa trở về dừng bước lại, hiển nhiên là đã nghe được cuộc trò chuyện trong nhà ăn, tức nghiến răng, sải bước đi vào trong, lạnh nhạt hỏi:

- Nguyệt Phi Nhan, ngươi ngứa đòn có phải không?

Nguyệt Phi Nhan đột nhiên đứng bật dậy:

-, mẹ, tại sao ngươi trở về sớm thế?

- Ngươi hy vọng ta không trở lại à?

Nguyệt Thấm Lan cất bước đi tới trước mặt con gái, giơ tay véo lỗ tai của đối phương.

- Không có, không có, lỗ tai của ta, đau đau đau...

Nguyệt Phi Nhan chột dạ kêu đau vài tiếng.

Hồ Tiên cảm thấy có chút hả hê, nói:

- Sau này, ngươi còn gọi ta là dì lần nữa thì ta sẽ gọi mẹ của ngươi là dì.

Chân mày của Nguyệt Thấm Lan co giật, trong mắt lộ vẻ uy hiếp nhìn về phía con gái.

Nguyệt Phi Nhan phồng miệng, buồn bực nhỏ giọng hỏi:

- Mẹ, ngươi không cho ta gọi chị, lại không cho ta gọi dì, vậy ta nên gọi cái gì bây giờ?

-...

Nguyệt Thấm Lan yên lặng.

Mục Lương cười nói:

- Được rồi, mọi người ngồi xuống trước đi.

Ly Nguyệt và những người khác đều nín cười, cô gái tóc đỏ càng ngày càng dở hơi.

- Ừ, được.

Nguyệt Phi Nhan như được đại xá, lập tức ngồi xuống.

Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên liếc nhau, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười mà nhún vai, vui vẻ ngồi xuống.

Mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, cầm chén đũa lên bắt đầu thưởng thức bữa ăn.

…………

Buổi tối, trong thư phòng, Mục Lương đang ở vùi đầu vẽ bản đồ.

Bút chì trên giấy lưu lại một căn căn đường nét, tổ hợp thành kiểu kiến trúc Trung Hoa.

Anh dựa vào siêu cường trí nhớ, vẽ ra mất kiểu kiến trúc cổ kính kiếp trước từng thấy qua.

- Cọt kẹt ~~~

Nguyệt Thấm Lan đẩy ra cửa thư phòng, cất bước đi vào thư phòng, trong tay còn bưng một ly nóng hổi trà.

- Mục Lương, vẫn còn ở vội vàng?

Cô đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng để ly trà xuống.

- Ừm, có ý tưởng hay, nên muốn vẽ ra.

Mục Lương lên tiếng đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận