Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1107: Phấn Hoa Mộng Ảo

Sau khi biết cuộc thí nghiệm Hư Quỷ kia, hắn đã không còn chào đón thành chủ thành Thánh Dương.

- Ngươi muốn gây chuyện với ta sao?

Thành chủ thành Thánh Dương híp mắt lại, đáy mắt thoáng qua một tia sát ý.

Không đợi Tứ trưởng lão Ốc Đảo mở miệng, Bối Nhĩ Liên đã giành nói trước:

- Các hạ suy nghĩ nhiều rồi.

Tứ trưởng lão liếc Bối Nhĩ Liên một cái, xoay người bước lên Ốc Đảo, chuẩn bị rời đi.

Bối Nhĩ Liên lạnh nhạt nói:

- Các hạ có thể đi lên Ốc Đảo trước để nghỉ ngơi.

- Hừ!!

Thành chủ thành Thánh Dương hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía Ốc Đảo.

Không lâu sau thì Áo Cách Tư Cách và mấy người Phong Vũ cũng đi tới, mọi người lần lượt đi lên Ốc Đảo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này bên trong Phố Buôn Bán truyền ra tiếng chuông du dương, lần này vang lên mười lăm lần.

Bên dưới Ốc Đảo, Tố Cẩm quay đầu nhìn về phía cửa chính Sơn Hải Quan.

- Không tới sao....

Cô nhẹ giọng lẩm bẩm, trong lòng có chút thất lạc.

- Thành chủ đại nhân, chúng ta cần phải đi thôi.

Bạch Ngọc thở dài nói.

Dưới Ốc Đảo, Bối Nhĩ Liên thúc giục:

- Tố Cẩm các hạ, chúng ta chuẩn bị xuất phát rồi.

- Ừ, ta đã biết.

Tố Cẩm xoay người, chuẩn bị leo lên Ốc Đảo.

Cộp cộp cộp....

Tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến, Sói Mặt Trăng chở hộ vệ Trung Ương xuất hiện.

Sau đó, bầy Sói Mặt Trăng lôi kéo xe ngựa băng qua Sơn Hải Quan, dừng lại tại quảng trường.

Cửa buồng xe được mở ra, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan từ trên xe bước xuống.

- Mục Lương các hạ!!

Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm lập tức sáng ngời.

- Mục Lương các hạ, sao ngươi lại tới đây?

Bối Nhĩ Liên kinh ngạc hỏi.

- Ta tới tiễn các ngươi.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Mọi người sắp lên đường à?

Cô vừa nói vừa đưa một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật dài cho Tố Cẩm.

- Ừ, đã đến thời gian dự kiến rồi.

Ánh mắt của Bối Nhĩ Liên lấp lóe, có chút tò mò cô gái ưu nhã đưa thứ gì cho Tố Cẩm?

Ngay sau đó, Tố Cẩm nhanh chóng giải đáp thắc mắc trong lòng cô ấy.

Tố Cẩm nghi ngờ mở hộp gỗ ra, để lộ một cuộn giấy nằm bên trong.

Cô cầm nó lên rồi tháo sợi dây thừng cột bên ngoài, sau đó trải cuộn giấy ra.

Đây là một bức tranh, một bộ tranh thuỷ mặc về phong cảnh của thành Huyền Vũ.

- Đây là thành chủ chúng ta tặng cho các hạ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Hiếm có người cảm thấy hứng thú với tranh thuỷ mặc của ta, ta tặng nó cho ngươi làm kỷ niệm.

Mục Lương ôn hòa giải thích.

Tranh thuỷ mặc là một trong những báu vật ở cố hương của anh ở kiếp trước, là truyền thừa không thể quên.

- Cám ơn, ta rất thích món quà này.

Tố Cẩm nhoẻn miệng cười, trong lòng vô cùng ấm áp.

Cô cẩn thận cuộn bức tranh lại rồi nhẹ nhàng thả lại hộp gỗ.

- Mục Lương các hạ, chúng ta phải đi rồi.

Bối Nhĩ Liên hơi nhún người, thành khẩn nói:

- Ốc Đảo lưu lại một số người ở thành Huyền Vũ, mong các hạ tiếp tục giúp chúng ta chiếu cố một phen.

Lần này trên đường về, Ốc Đảo đã lưu lại một nhóm người ở thành Huyền Vũ để giảm bớt trọng lượng, khi nào đưa tất cả thành chủ trở về thì Ốc Đảo sẽ quay lại đón người.

- Ngươi yên tâm đi.

Mục Lương gật đầu đảm bảo.

- Mục Lương các hạ, ta chờ mong lần gặp lại tiếp theo.

Tố Cẩm nhẹ nhàng phất tay tạm biệt.

- Ừm.

Mục Lương mỉm cười đáp lại.

Anh nhìn theo Bối Nhĩ Liên và Tố Cẩm trở lại Ốc Đảo.

Bậc thang kết nối quảng trường bị rút đi, Ốc Đảo bắt đầu đều đặn bay lên không trung.

………….

Nguyệt Thấm Lan nhìn chăm chú Ốc Đảo đang chậm rãi bay lên cao.

- Mục Lương, ngươi muốn ra tay sao?

Cô nghiêng đầu thấp giọng hỏi.

- Chờ thêm một chút đi.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

Ốc Đảo càng ngày càng bay cao hơn, sắp sửa biến mất sau những tầng mây.

- Chúng ta lên xe thôi.

Mục Lương xoay người đi tới xe ngựa.

Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ đi theo sau.

- Ngươi quay về khu Trung Ương trước đi, ta sẽ mang Khải Na trở về sau.

Mục Lương quay đầu dặn dò cô gái ưu nhã.

Toàn thân anh tỏa ra ánh sáng chín màu, ánh sáng chín màu lóe lên, Mục Lương biến mất ngay tại chỗ.

Tiếp đó, cửa khoang xe bị mở ra, thân xe nhẹ nhàng chấn động một cái, Mục Lương đã rời đi.

Nguyệt Thấm Lan sững sờ chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.

Bây giờ, cô mới hiểu nguyên nhân tại sao Mục Lương lại vào xe ngựa, thì ra là vì muốn tránh ánh mắt của những người khác bên ngoài, sau đó lại ẩn thân rời đi, tạo nên dáng vẻ từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn ở bên trong xe.

Nguyệt Thấm Lan lấy lại tinh thần, ưu nhã nói:

- Trở về khu Trung Ương thôi.

Rống rống rống~~~

Bầy Sói Mặt Trăng gào lên, lôi kéo xe ngựa trở về Sơn Hải Quan rồi chạy như bay về phía Nội Thành.

Một bên khác.

Mục Lương đã bay lên không trung, đột phá lá chắn ảo ảnh của Nhị trưởng lão, thành công tiến vào bên trong Ốc Đảo.

Anh nhàn nhã đi dạo trong Ốc Đảo, tránh né người đi đường, tìm kiếm gian phòng của Đại trưởng lão thành Tương Lai.

Ốc Đảo phi hành khá là ổn định, mức độ rung lắc nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận của người bình thường.

Mục Lương đi dạo một vòng tại tầng một nhưng mà không nhìn thấy người mà mình muốn tìm, thế là anh chuyển sang tầng hai.

Tầng hai chất đầy hòm gỗ và hàng hóa, hiển nhiên sẽ không có người cư trú ở đây.

Mục Lương đành phải đi lên Ốc Đảo tầng ba, không gian nơi đây rộng rãi hơn rất nhiều, lối đi cũng to rộng hơn một chút.

Anh nghiêng người sang một bên để nhường đường cho người của Ốc Đảo đi qua.

Mục Lương dừng bước rồi tiến lại gần gian phòng thứ nhất bên tay trái, nghiêng tai lắng nghe.

Thính lực của anh khác hẳn với người thường, có thể nghe rõ mồn một động tĩnh ở trong phòng.

- Không phải rồi...

Mục Lương co giật khóe miệng, xoay người tiếp tục đi về phía trước, bên tai vẫn còn lượn lờ tiếng động kì lạ và tiếng thở dốc trong căn phòng vừa rồi.

Anh dừng lại trước gian phòng thứ hai, nhưng không đợi anh tĩnh tâm lắng nghe thì bên trong đã truyền ra tiếng mắng chửi.

- Bên cạnh ồn ào quá! Nhỏ tiếng lại một chút đi!

-....

Mục Lương cạn lời trong phút chốc, lại loại trừ một căn phòng, tiếp tục đi tới phía trước.

Anh đột nhiên rất hâm mộ năng lực của Ly Nguyệt, trong tình huống này, năng lực mắt nhìn xuyên tường là thích hợp nhất.

Mục Lương không khỏi nghĩ ngợi, hắn nên làm thế nào mới có thể nắm giữ năng lực mắt nhìn xuyên tường đây?

Anh đi một vòng trên tầng ba nhưng không tìm thấy phòng của Đại trưởng lão thành Tương Lai, không thể làm gì khác hơn là đi lên tầng bốn.

Không biết có phải là do vận khí trở nên tốt hơn hay không, anh chỉ mới tìm một lần là đã tìm được gian phòng của Đại trưởng lão thành Tương Lai.

Mục Lương đứng ở ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.

- Ngươi đi giao dịch một chút nước mang về đây.

Giọng nói trầm thấp của Phong Vũ vang lên.

- Vâng.

Người đáp lời là một người đàn ông trung niên.

Không lâu sau thì cửa phòng bị đẩy ra từ bên trong.

Giả Lỗ im lặng thở dài rồi đóng cửa lại, rời đi cùng với một cái thùng gỗ trong tay.

Mục Lương ẩn thân đứng bên cạnh cửa, nhìn Giả Lỗ rời đi.

Không lâu sau thì Giả Lỗ trở về, thùng gỗ trong tay đã chứa đầy nước, chắc hắn vừa đến Ốc Đảo tầng hai để giao dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận