Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 189: Lại Thêm Một Con Động Vật Thuần Dưỡng

Ly Nguyệt thấy được, vội vàng dùng tay vỗ nhẹ vào đầu của kỳ nhông, ý bảo là không nên động thủ.
Giết người chắc sẽ nhiễm mùi máu tươi, sẽ bại lộ ra một ít tung tích, dễ dàng bị những người nhạy bén truy tìm ra tung tích.
- Người vượt ngục đâu?
Nam nhân mặc áo bào đen chất vấn thủ vệ.
- Vừa rồi còn ở nơi này, trong lúc bất chợt đã không thấy tăm hơi.
Thủ vệ kinh ngạc nói.
- Phế vật, người như vậy mà không thể nhìn chằm chằm được.
Tên đó đang mắng chửi.
Hắn đã nhảy lên, lại chọn phương pháp rồi tiếp tục đuổi theo.
- Kỳ quái...
Nam nhân mặc áo bào đen đột nhiên đứng bên trên nóc nhà, quay đầu nhìn phía vị trí vừa rồi đứng yên.
Hắn vừa rồi cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.
Ly Nguyệt quay đầu nhìn phía nam nhân ấy đang đứng trên nóc nhà, trong lòng cảm thấy không hổ danh là Dị Biến Giả thực lực cấp 6, đối mặt với nguy hiểm vẫn có khả năng đủ mạnh chống lại.
Cô lần nữa vỗ đầu kỳ nhông khổng lồ, bảo nó tìm một hướng khác để chạy ra ngoài.
Bọn họ đã không thể đi theo đường cũ để đi ra ngoài, bên kia là đường đi ra khỏi thành gần nhất, chắc chắn sẽ có rất nhiều thủ vệ.
Cho nên, các cô lại chọn một hướng khác rời khỏi thành Thánh Dương.
Kỳ Nhông Ba Màu chèo tường đi trên nóc nhà, chọn con đường ít người đi, đôi khi cũng gan lớn tự mình đi vào trong các hẻm nhỏ, nhảy vào một đường hầm.
- Di?
Ly Nguyệt nhìn thấy một cái sân rộng, rất hoa lệ.
- Đây không phải là nhà của Phi Thi sao?
Ngải Lỵ Na kinh ngạc nói.
Cô nhìn thực vật xung quanh sân, nhất thời có chút không hiểu.
- Tiểu Thải, chúng ta trước đừng rời đi.
Ly Nguyệt nheo lại đôi mắt màu bạc.
Hiện tại, cô có một ý tưởng, không biết có phải bị Mục Lương ảnh hưởng hay không, nghĩ tới không phải lập tức chạy trốn, mà muốn đi vào dời hết đồ vật bên trong.
- Ly Nguyệt, vì sao không đi?
Ngải Lỵ Na nghi hoặc hỏi.
- Đương nhiên không thể về tay không.
Ly Nguyệt nhanh chóng đáp.
- Ngươi, ngươi không phải muốn đi vào bên trong trộm đồ chứ?
Ngải Lỵ Na trợn to đôi mắt màu hồng nhạt.
Ngôn Băng cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Ly Nguyệt, lần đầu tiên nhìn thấy Ly Nguyệt cẩn thận, thế mà lại mạo hiểm nghĩ đến đi trộm đồ.
- Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, Ngôn Băng không cần đi xuống.
Ly Nguyệt nói xong đã xoay người nhảy xuống, đột nhập vào trong địa bàn của Phi Thi.
Cô rón rén đi vào nhà chính, thời gian có chút vội vã, chuẩn bị cầm vật có giá trị nhất rồi bỏ chạy, không có Mục Lương hỗ trợ cũng không mang được nhiều đồ đạc lắm.
- Ngươi nghĩ như thế nào?
Ngải Lỵ Na theo kịp.
Cô nhỏ giọng nhổ nước bọt nói:
- Bây giờ là lúc nào còn đi trộm đồ?
- Sau này ngươi sẽ hiểu vì sao.
Sắc mặt của Ly Nguyệt có chút biến sắc.
Cô nhớ tới thời gian gặp Mục Lương, không phải là lúc đang ăn trộm đồ đạc thì gặp nhau sao.
- Hiện tại ta rất ghét nghe được câu ấy.
Ngải Lỵ Na liếc mắt.
Sau này, cô ấy sẽ hiểu, ngay cả cô đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu chuyện lúc trước đâu?
- Nhỏ giọng một chút.
Ly Nguyệt đẩy cửa phòng nhà chính ra, đảo mắt một vòng rồi mới đi vào.
- Không ai trông coi? Cũng không có cơ quan?
Ngải Lỵ Na đi vào đi một vòng.
- Ngươi cẩn thận có độc.
Ly Nguyệt nhắc nhở một câu.
- Đang mặc khôi giáp mà.
Ngải Lỵ Na ngoài miệng nói, động tác cũng rất cẩn thận.
- Ngươi mở một cái ngăn kéo, tìm xem có tinh thạch của hung thú hay không?
Ly Nguyệt đảo mắt đến cái rương bên trong nhà chính muốn mở ra xem.
- Chuyện ấy thì ta rất thành thạo.
Ngải Lỵ Na hưng phấn nói.
Răng rắc!
Trên bàn sách có một cái ngăn kéo có khóa, bị Ngải Lỵ Na bạo lực kéo ra.
- Oa oa! Có thật nhiều tinh thạch hung thú, cấp bậc không thấp đâu.
Ngải Lỵ Na hưng phấn thấp giọng hoan hô lên.
Có cái gì khác so với người trộm được đồ đạc tới khoái chí đâu?
- Tìm thêm lần nữa xem có bí dược của đối phương hay không?
Ly Nguyệt cũng không quay đầu lại nhắc nhở.
Nhưng cô biết được Phi Thi rất yêu thích nghiên cứu một ít bí dược, thế nhưng Dị Quỷ chính là đồ vật Phi Thi chủ yếu nghiên cứu.
Nếu không phải thời gian cấp bách, Ly Nguyệt rất muốn dẫn người đi trộm phòng nghiên cứu trong lòng đất thành Thánh Dương, nơi đó mới có nhiều thứ tốt nhất.
- Không có, thứ kia cũng không phải...
Ngải Lỵ Na lục soát, cũng không thấy đối phương ghi lại bí dược gì.
- Ngươi thực ngốc, gom lấy tất cả giấy da thú mà Phi Thi có, chúng ta làm sao có thể nhận ra ngay bây giờ.
Ly Nguyệt nhàn nhạt nhắc nhở.
- Chuyện này hợp lý.
Hai mắt của Ngải Lỵ Na sáng lên, bắt đầu thu lấy tất cả giấy da thú đem về.
- Di? Trong cái lồng nhỏ kia chứa cái gì?
Ly Nguyệt mở ra một cái hộp nhỏ, nhìn thấy bên trong dùng thanh sắt để làm lồng chứa mấy con côn trùng có cánh.
- Ong ong ong !
Trong lồng tre, côn trùng nhỏ đang bay qua bay lại.
- Quên đi, mang về cho Mục Lương nhìn một cái đi.
Ly Nguyệt mỉm cười khép lại hộp gỗ tre.
Cô nghĩ đến năng lực thần kỳ của Mục Lương có thể tiến hóa động vật, e rằng hắn sẽ rất thích những con côn trùng nhỏ nọ.
- Được.
Ly Nguyệt ôm hộp gỗ lên, cầm lên tinh thạch hung thú.
- Được rồi.
Ngải Lỵ Na ôm một bó giấy da thú.
Hai cô gái quanh minh chánh đại cầm đồ đạc từ trong nhà chính đi ra, Ngôn Băng ở ngoài nhìn thấy hai người với ánh mắt ngơ ngác leo lên lưng kỳ nhông khổng lồ.
Các cô ngồi trên Kỳ Nhông Ba Màu, đi tới bên ngoài thành Thánh Dương, chuẩn bị lượn quanh một vòng trở về thành Huyền Vũ.
- Bây giờ chúng ta đi nơi nào?
Ngôn Băng hiếu kỳ hỏi.
- Đi đến một nơi mà ngươi nằm mơ cũng không thấy được nơi nào tốt như vậy.
Khóe miệng của Ly Nguyệt khẽ nhếch nói.
Cô nắm thật chặt hộp gỗ trong tay, vật này coi như tin vui ngoài ý muốn cho Mục Lương!
E rằng không bao lâu nữa, thành Huyền Vũ lại sẽ nhiều thêm một loại thú được thuần dưỡng.
- Có nơi nào tốt như vậy sao?
Ngôn Băng cảm thấy Ly Nguyệt nói quá khoa trương.
- Ngươi đến rồi sẽ biết.
Ly Nguyệt cười nhạt nói.
Ngải Lỵ Na liếc mắt, cũng cảm thấy thú vị nghĩ đến phản ứng Ngôn Băng nhìn thấy thành Huyền Vũ.
- Ngoài cửa thành Thánh Dương làm sao có nhiều núi đến như vậy?
Ngôn Băng khó tin, chớp chớp đôi mắt màu tím.
Cô bối rối không hiểu vì sao, ngơ ngác nhìn về phía núi cao xa xa kia.
Mấy hôm trước, lúc cô đến thành Thánh Dương không nhìn thấy ngoài thành có ngọn núi cao như vậy được, làm sao mới có mấy ngày đã xuất hiện một ngọn núi cao được.
Hoặc là ảo giác?
- Hì hì hi...
Ngải Lỵ Na nghe được nhất thời nở nụ cười.
Khóe miệng của Ly Nguyệt hơi cuộn lên, nhắc nhở:
- Đó cũng không phải là núi, ngươi hãy nghiêm túc nhìn lại lần nữa.
- Không phải núi?
Ngôn Băng nhíu mày lại suy tư.
Cô nghe được như vậy, Ngải Lỵ Na còn cười nàng, giơ tay lên kí đầu cô ấy một cái.
- Ai nha !
Ngải Lỵ Na làm bộ kêu thảm thiết.
- Sao có nhiều người vây quanh cửa thành Thánh Dương như vậy?
Ngôn Băng đánh giá ngọn núi trước mắt, lại nhìn sang vị trí của Thành Thánh Dương.
Cô chậm chạp ba giây, cứ như bị đứng hình.
Ngôn Băng bỗng nhiên xoay đầu, nhìn về phía ngọn núi phía trước.
Cô kinh ngạc lên tiếng:
- Đây là một con Man Thú Hoang Cổ?
- Đúng, nó tên là Tiểu Huyền Vũ.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng giới thiệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận