Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1526: Bắt Hết Toàn Bộ, Không Buông Tha Bất Cứ Ai



Quốc vương chắp tay sau lưng, lắc đầu nói:

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Mục Lương lạnh nhạt nhìn công tước và Kỵ Sĩ trưởng diễn trò, bên tai vang lên giọng nói của Diêu Nhi.

Diêu Nhi nghiêm túc nói:

- Đại nhân, công tước và Kỵ Sĩ trưởng nói dối, nhưng chuyện về hai người phụ nữ kia là sự thật.

- Ừ.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Anh quay đầu nhìn về phía Ly Nguyệt, miệng của anh khép mở mấy lần, không có âm thanh truyền ra nhưng cô gái tóc bạc lại gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Ly Nguyệt xoay người rời đi Cửa Hàng Ma Cụ, lấy ra Trùng Cộng Hưởng liên lạc nhóm của Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng.

Ông ~~~

Trùng Cộng Hưởng rất nhanh đã liên lạc được Ngải Lỵ Na, Ly Nguyệt chỉ nói mấy chữ.

- Cá đã sa lưới, bắt đầu thu lưới thôi.

Đôi môi hồng của cô khép mở mấy lần.

- Rõ!

Giọng nói hưng phấn của Ngải Lỵ Na truyền ra, ngay sau đó cắt đứt liên lạc với Trùng Cộng Hưởng.

…………

Nguyệt Thấm Lan lạnh nhạt nói:

- Mục Lương, hai tên công tước và Kỵ Sĩ trưởng này không có ý tốt, bọn hắn muốn cho người của vương thất đối phó chúng ta.

- Còn có hai người phụ nữ mặc áo choàng đen kia nữa.

Hồ Tiên bình tĩnh nhìn về phía Lạp Nhã và Hồng chấp sự.

Đôi tai hồ ly của cô run lên, phân tích:

- Diêu Nhi nói các cô nói dối, nghĩa là vốn dĩ cả hai sẽ đối phó chúng ta cùng với công tước, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà hai người đó tạm thời làm phản.

Hồng chấp sự và Lạp Nhã đột nhiên nhìn về phía Hồ Tiên, nói thầm một tiếng không tốt.

- Giải quyết bọn hắn trước đi.

Mục Lương nhìn về phía công tước và Kỵ Sĩ trưởng.

Cộp cộp cộp ~

Bên ngoài Cửa Hàng Ma Cụ có tiếng bước chân truyền đến.

- Thành chủ đại nhân.

Thái Căn xuất hiện bên ngoài cửa hàng, đưa tay chào theo kiểu nhà binh.

- Có chuyện gì?

Mục Lương quay đầu nhìn lại.

Thái Căn cung kính nói:

- Bên ngoài quán rượu có kỵ sĩ gây sự, còn có một số quý tộc tham dự trong đó, đại nhân Cầm Vũ bảo ta tới đây để xin chỉ thị nên xử lý bọn hắn như thế nào.

Ngay khi có xung đột ở lầu hai, các kỵ sĩ đã thu được tín hiệu và bắt đầu gây rối với những quý tộc đã thương lượng từ trước, muốn cho trường hợp trở nên rối loạn.

Ánh mắt của Mục Lương lạnh như băng, anh hờ hững nói:

- Bắt hết toàn bộ, không buông tha bất cứ ai.

- Rõ!!

Thái Căn gật đầu lia lịa, lại chào theo kiểu nhà binh lần nữa rồi xoay người sải bước rời đi.

Trong lòng công tước và Kỵ Sĩ run rẩy, cả hai đột nhiên có loại dự cảm xấu.

Công tước nhìn về phía quốc vương, nghiêm nghị hỏi:

- Quốc vương bệ hạ, hắn muốn bắt con dân của ngươi, ngươi không ngăn cản sao?

- Đừng cho rằng là ta không biết gì cả, đám quý tộc gây chuyện kia đều là do ngươi cổ động.

Quốc vương cười lạnh nói.

Hai mắt của công tước mở to, nghiêm nghị giải thích:

- Không thể nào, ngươi đừng vu oan cho ta.

Quốc vương hờ hững nói:

- Có hay không thì ngươi tự biết rõ hơn ta.

- Trò chuyện đủ chưa?

Mục Lương nhếch miệng hỏi.

- Thành chủ các hạ, ngươi xử trí đi.

Quốc vương lùi ra sau một bước, không có ý định tham dự vào việc này.

Sắc mặt của Công tước không tốt cho lắm, lão ta vội giải thích:

- Mục Lương, chúng ta thật sự chịu quốc vương chỉ điểm cho nên mới ra tay!!

- Đúng thế.

Kỵ Sĩ trưởng ho khan gật đầu.

- Các ngươi lại nói dối.

Giọng nói lạnh lùng của Diêu Nhi vang lên.

- Nha đầu chết tiệt, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!

Công tước đen mặt, khí thế lập tức vọt về phía tiểu hầu gái.

- Ở ngay trước mặt ta mà còn dám ra tay với người của ta!

Mục Lương bước tới trước một bước, giơ tay lên rồi đột ngột nắm lại.

Răng rắc ~~~

Không gian lập tức vặn vẹo, hóa giải khí thế mà công tước tản mát ra.

- Không ổn rồi!

Thần sắc của công tước đại biến, không kịp né tránh.

Không gian vặn vẹo bao phủ khiến cơ thể hắn nứt ra, xuất hiện rất nhiều vết máu đáng sợ.

- Oa ~~~

Công tước phun ra một búng máu, sắc mặt lão ta lập tức trở nên tái nhợt, chỉ trong thời gian vài hơi thở thì lão ta đã biến thành một người máu.

- Tại sao lại không giống như trong kế hoạch chứ….?

Cơ thể của công tước loạng choạng, đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn về phía Kỵ Sĩ trưởng.

- Thật là lợi hại!

Tròng mắt của quốc vương co rụt, trong lòng càng thêm kiêng kị Mục Lương.

Kỵ Sĩ trưởng khiếp sợ không nói nên lời, trong lòng đột nhiên chìm tới đáy, hắn ta biết kế hoạch lần này đã thất bại.

- Xong rồi.

Hắn ta không ngờ kế hoạch sẽ thất bại, thành chủ thành Huyền Vũ lại tin tưởng quốc vương, không có ra tay.

- Đúng là xong rồi.

Mục Lương quay đầu nhìn về phía Kỵ Sĩ trưởng.

Anh giơ tay lên, tơ nhện phun ra từ trong lòng bàn tay rồi trói Kỵ Sĩ trưởng thành một cái kén dày, chỉ chừa lại lỗ mũi và đôi mắt.

Công tước xoay người muốn chạy, nhưng chỉ là phí công vô ích.

Lão ta mới vừa bước ra một bước thì trọng lực đột nhiên thay đổi đè lão ta nằm sấp ở trên sàn.

Mục Lương đứng trên cao nhìn xuống, sau đó lại dùng tơ nhện trói đối phương thành một cái kén hình bầu dục.

- Ngươi định xử lý như thế nào?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Áp giải về thành, tống vào ngục giam rồi tính sau.

- Vâng.

Ly Nguyệt lên tiếng, vẫy tay gọi hộ vệ Trung Ương tiến lên dọn hai cái kén trở về thành.

Quốc vương thờ ơ nhìn một màn này, không có ý định ngăn cản.

Lão hiểu được, nếu như bị các quý tộc khác biết quốc vương của vương quốc Hải Đinh mặc kệ người ngoài mang Kỵ Sĩ trưởng và công tước rời đi, như vậy sẽ không tốt cho danh dự của vương thất, nhưng dù biết vậy thì lão vẫn không có lên tiếng ngăn cản.

Lão cảm thấy, việc giải quyết hai mối tai họa lớn, để bản thân ngồi vững vương vị đáng giá hơn nhiều với cái danh dự hời hợt kia.

- Khụ khụ….

Tiếng ho khan vang lên, nhân viên bán hàng hôn mê chậm rãi tỉnh lại.

Hồ Tiên đi lên trước, quan tâm hỏi:

- Các ngươi không sao chứ, cảm giác như thế nào?

- Đại nhân Hồ Tiên!

Hai mắt của nhân viên bán hàng trừng lớn, ngay sau đó lại thấy được Mục Lương và những người khác.

- Thành chủ đại nhân!!

Nhân viên bán hàng vội vàng đứng lên hành lễ, vẻ mặt vừa cung kính vừa rất hưng phấn.

- Ừ, cơ thể thế nào rồi?

Mục Lương bình thản hỏi.

- Có chút khó chịu.

Nhân viên bán hàng ngượng ngùng đáp.

Mục Lương quay đầu ôn hòa nói:

- Ly Nguyệt, đưa mỗi người một bình bí dược chữa thương, tiếp đó cho cả hai trở về nghỉ ngơi đi.

- Vâng.

Ly Nguyệt đi lên trước rồi đưa bí dược chữa thương cho nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng biến sắc, cô ấy cho rằng Mục Lương muốn sa thải bọn họ, vội vàng hành lễ nói:

- Thành chủ đại nhân, chúng ta còn có thể công tác, không cần nghỉ ngơi.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Lần này chuyện xảy ra bất ngờ, ta sẽ trợ cấp các ngươi một tháng tiền lương, hôm nay trở về nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày sau trở lại công tác.

- A, ngài không sa thải chúng ta sao?

Nữ nhân viên bán hàng ngạc nhiên nói.

- Ai nói ta muốn sa thải các ngươi?

Hồ Tiên buồn cười hỏi lại.

Nữ nhân viên kích động hành lễ:

- Cám ơn thành chủ đại nhân, cám ơn đại nhân Hồ Tiên!!

Hồ Tiên phất tay:

- Trở về nghỉ ngơi đi, ta sẽ gọi những người khác đến giúp đỡ.

- Vâng.

Hai nhân viên liên tục hành lễ, sau đó xoay người rời đi.

Bạch Sương đi tới trước mặt Mục Lương, nghiêm túc nói:

- Mục Lương, cha ta thật sự không có chỉ điểm đám người Kỵ Sĩ trưởng đi đối phó ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận