Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2137: Thử món Ăn Mới



Tử Địch Lệ lạnh nhạt nhìn Mục Lương:

- Ngươi rất lợi hại phải không?

- Không nhiều lắm, chỉ mạnh hơn một chút so với cường giả Thánh giai thôi.

Mục Lương hời hợt nói.

-...

Đôi môi trắng bệch của Tử Địch Lệ mở ra.

- Ở trong Ngục Giam cải tạo lao động cho tốt.

Mục Lương hờ hững nói, vừa dứt lời thì cửa thư phòng đã bị tiểu hầu gái mở ra, A Thanh và A Mạn lần lượt đi vào thư phòng.

- Bệ hạ.

Hai người giơ tay nghiêm chào.

Mục Lương khẽ nâng cằm lên, phân phó:

- Đưa cô ta tới Ngục Giam, bảo A Đát Trúc thẩm vấn kỹ càng.

- Vâng.

A Mạn cung kính hành lễ, hai người nhấc Tử Địch Lệ lên rồi đi ra thư phòng.

…………

Trong phòng ăn ở cung điện.

Mục Lương, Hi Bối Kỳ và những người khác ngồi quây quần một chỗ, trên bàn cơm bày mười mấy chén sứ, mỗi chén đều đựng thức ăn khác nhau.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đây là những món ăn mới vừa được nghiên cứu ra, tất cả đều bỏ thêm thuốc bảo quản.

- Các ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào, nếu như cảm thấy không thành vấn đề thì ta sẽ sắp xếp người sản xuất số lượng lớn.

Mục Lương hơi nhướng mày, nói đùa:

- Cho nên ngày hôm nay chúng ta tụ họp ở đây là để làm chuột bạch thí nghiệm à?

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, giận trách:

- Những món ăn này đều không có độc, không cần lo lắng ăn hư bụng.

- Được rồi, vậy mọi người nếm thử đi.

Mục Lương cười một tiếng, không nói đùa nữa.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Thoạt nhìn thì tất cả đều ăn rất ngon.

- Ừm, phần nhìn không tệ, không biết mùi vị của chúng nó như thế nào đây?!

Yết hầu của Nguyệt Phi Nhan trượt lên xuống, hai mắt nhìn chằm chằm trên bàn.

- Nếm thử thì sẽ biết thôi.

Ngôn Băng cầm lấy một cái muỗng rồi quay đầu nhìn về phía Mục Lương.

Anh khẽ cười nói:

- Không cần chờ ta, muốn nếm cái gì thì cứ tùy tiện lấy.

Ngôn Băng gật đầu một cái và nhìn chén sứ trước mặt mình, bên trong chứa một món có màu trắng giống thạch, nhìn không ra là nó được làm từ nguyên liệu gì.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn chú thích trong cuốn sổ tay, nói:

- Đây là bánh lạnh ăn kèm với sữa thú.

Mục Lương kinh ngạc nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan:

- Các ngươi làm được cả bánh lạnh à?

Hắn có viết phương pháp chế tạo bánh lạnh (xuất phát từ châu Âu như bánh mousse, tiramisu, cheesecake …) nhưng lại không có nguyên liệu nấu ăn tương ứng, không biết chén bánh lạnh trước mặt được làm như thế nào.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai một cái, trả lời:

- Ta đã dùng dược thảo khác để thay thế những tài liệu mà ngươi nói, không biết mùi vị có giống hay không~?

- Nếm thử thì sẽ biết thôi.

Mục Lương cầm muỗng lên, múc một ít bánh lạnh vào chén riêng của mình.

Những người khác thấy vậy mới cầm muỗng lên, nhanh chóng chia sạch một chén bánh lạnh.

Mục Lương chậm rãi nhai nuốt bánh lạnh, dai hơn so bánh đúc đậu trong trí nhớ, vị sữa thú nhàn nhạt không quá ngọt, mùi vị ngon hơn trong tưởng tượng.

- Ăn rất ngon.

Anh gật đầu khen ngợi.

- Đúng vậy, ta cũng thích món này!

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ gật đầu.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Có thể làm ngọt thêm một chút nữa.

Mễ Nặc thanh thúy nói:

- Ta cũng cảm thấy vậy, thêm chút mứt vào thì tốt hơn, như thế hương vị sẽ phong phú hơn.

- Tốt, ta sẽ bảo các đầu bếp thử xem.

Nguyệt Thấm Lan cầm bút nhanh chóng ghi chép lại.

Mục Lương bình thản nói:

- Có thể thay đổi khẩu vị một chút, ngoại trừ sữa thú thì có thể làm thành vị trái cây.

- Ừm, ta đã để thuộc hạ nghiên cứu rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Cái này không cần nghiên cứu, chỉ cần thay thế sữa thú bằng mứt trái cây là được.

Mục Lương ôn hòa nói.

Kiếp trước anh ăn bánh lạnh có rất nhiều mùi vị, chỉ cần rưới chút mứt trái cây khác nhau lên trên bánh là được.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan như suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng.

- Món này là gì thế?

Mễ Nặc nhìn sang một chén sứ khác, bên trong đựng một món ăn sền sệt như sữa.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đây là sữa chua.

- Sữa chua cũng làm ra được sao?

Mục Lương lại kinh ngạc một chút.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:

- Ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào?

- Được

Mục Lương múc một muỗng sữa chua, đầu tiên là ngửi thử, có mùi sữa thơm nhàn nhạt, cho sữa chua vào miệng, vị mềm mại trơn trượt, không khác mấy so với sữa chua hắn ăn ở kiếp trước.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.

Mục Lương gật đầu nói:

- Rất tốt, hương vị coi như không tệ, món này dùng sữa của Lợn Tám Răng Nanh phải không?

- Đúng vậy.

Nguyệt Thấm Lan cười đáp.

Mễ Nặc liếm sữa chua dính trên khóe miệng, mềm mại nói:

- Ta cảm thấy món này ăn ngon.

Hi Bối Kỳ bình luận:

- Còn ngon hơn cả sữa thú nữa!

- Không phải ngươi thích uống máu sao?

Tố Cẩm nhẹ giọng hỏi.

Hi Bối Kỳ bĩu môi nói:

- Ta không phải là Ma Cà Rồng thông thường, không phải loại máu gì cũng cho vào miệng đâu.

Nguyệt Phi Nhan trêu ghẹo nói:

- Ngươi có uống máu của Mục Lương nha.

- Ừ, máu của Mục Lương uống ngon, mỗi lần một giọt là đủ rồi.

Hi Bối Kỳ nói rồi cực nhanh nhìn thoáng qua Mục Lương.

Anh cười khẽ hỏi:

- Ngươi đã hấp thụ hết giọt máu lần trước chưa?

- Vẫn chưa đâu.

Hi Bối Kỳ vội vàng lắc đầu.

- Ừm, tiêu hóa xong rồi thì nói với ta.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

- Vâng, được!

Hi Bối Kỳ gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Nếm thử món này đi, rượu gạo bánh trôi.

Xưởng Chưng Cất Rượu đã thành công ủ ra rượu gạo, vì vậy các đầu bếp mới chế tác được món rượu gạo bánh trôi này.

Mục Lương múc một viên bánh trôi, một muỗng vừa đủ một cái, hương rượu gạo lập tức xông vào mũi, tinh tế thưởng thức rồi bình luận:

- Ừm, mùi rượu quá nặng, người thường ăn dễ dàng say.

- Vậy ta bảo bọn họ thay đổi một chút.

Nguyệt Thấm Lan ghi chép vấn đề vào trong sổ tay.

Mục Lương tiếp tục thưởng thức những món ăn khác, sau đó phát hiện được một chén thức ăn đen như than.

- Đây là cái gì vậy?

Anh nhìn chất lỏng sền sệt đen như mực bên trong chén, khóe mắt co giật một cái.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn con số trên chén, mở sổ tay tìm kiếm rồi giới thiệu vắn tắt:

- Đây là hỗn hợp hầm giữa bột củ sen, rau xanh, trái cây và thịt ma thú.

-...Ngươi xác định đây không phải là thuốc độc sao?

Mục Lương lộ ra vẻ mặt hoài nghi.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc đáp:

- Tuy nó thoạt nhìn xấu xí nhưng mùi vị không tệ lắm.

Nguyệt Phi Nhan hỏi:

- Mẹ, ngươi ăn thứ này rồi à?

- Chưa ăn qua.

Nguyệt Thấm Lan đáp với sắc mặt không thay đổi.

- Vậy tại sao ngươi lại khẳng định mùi vị của nó không tệ chứ?

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trả lời:

- Những đầu bếp kia nói như vậy, ta tin tưởng bọn họ.

- Ta nếm thử một chút.

Mễ Nặc dùng muỗng nhỏ múc một chút hỗn hợp đen thui, do dự một chút rồi chuẩn bị cho vào miệng.

- Ngươi không sợ trúng độc à?

Mục Lương nắm lấy cổ tay của cô gái tai thỏ, chuyển đầu muỗng về phía mình.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ, đây là chiếc muỗng mà cô đang dùng đó!

Mục Lương lộ ra sắc mặt cổ quái, miệng nhai hai lần rồi nhanh chóng nuốt xuống, giơ tay ngoắc một cái, ly nước đối diện bay lên rồi rơi vào lòng bàn tay anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận