Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 354: Sắp Đến Thành Vạn Yêu

- Tiểu Lan, ngươi thật lợi hại.
Mễ Nặc khẽ nhếch môi hồng.
Chiếc bánh bao trong tay cô gái tai thỏ đã bị bóp biến dạng, vỏ bánh đã bị thủng hai ba chỗ, hơn nửa nhân thịt bị lộ ra ngoài.
- Có vẻ như cũng không khó lắm, để ta thử xem.
Đôi mắt xanh lam của Nguyệt Thấm Lan sáng lên, nóng lòng đi lên phía trước.
Cô giơ tay ra, ngưng tụ nước bao trùm lại hai tay, làm một lần rửa sạch tay đơn giản.
- Tới, thử xem nào.
Mục Lương nhường chỗ, dù bận vẫn ung dung nhìn.
- Thoạt nhìn rất đơn giản.
Nguyệt Thấm Lan cực kỳ tự tin.
Cô ngắt lấy một phần bột nhão, ngón tay nhỏ nhắn nặn bột thành vỏ bánh, sau đó múc một viên thịt lớn đặt bên trong vỏ bánh.
- Nhiều nhân bánh quá.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng nhắc nhở một câu.
- Nhiều sao?
Nguyệt Thấm Lan dừng tay, lại dùng muôi gạt bớt một phần ba nhân thịt trong bánh.
Cô mỉm cười hỏi:
- Như này được chưa?
- Ừm, tiếp tục đi.
Mục Lương nhịn không được cười lên.
Anh tự tay gom tóc sau lưng Nguyệt Thấm Lan, dùng tơ nhện cố định đơn giản lại, tránh cho tóc rủ xuống dính phải bột mì.
Lỗ tai Nguyệt Thấm Lan phiếm hồng, lực chú ý bị phân tán, không cẩn thận khiến cho bánh bao trong tay bị bóp biến dạng.
Cô vội vàng tập trung lực chú ý, khôi phục lại vẻ ưu nhã, cố gắng cứu chiếc bánh bao đang bị biến dạng hư hại.
- Có cần ta giúp không?
Bên trong đôi mắt màu đen của Mục Lương có ý cười.
- Không cần, ta có thể làm được.
Nguyệt Thấm Lan cố chấp nói.
Cô lại lấy một khối bột nhỏ khác, bắt đầu vá lại vỏ bánh bao đang rách như Nữ Oa vá trời.
Mễ Nặc thấy thế kinh ngạc, thì ra còn có thể làm như vậy?
- Phải tăng thêm tốc độ.
Mục Lương dở khóc dở cười.
Nếu cứ tiếp tục để cho các cô giày vò như vậy, sợ là hai giờ sau cũng khó được ăn bữa sáng.
- Như vậy có thể chứ?
Mễ Nặc gói kỹ lại một chiếc bánh bao khác, lần này tròn trịa dễ nhìn hơn rất nhiều.
- Có thể, ngươi học được rất nhanh.
Mục Lương lên tiếng khen ngợi.
- Đại nhân Mục Lương, ta thì sao?
Ba Phù bày ra chiếc bánh bao vừa mới được gói cẩn thận.
Có thể là do tay nhỏ nên chiếc bánh bao của cô càng thêm khéo léo tinh xảo, giống như bánh bao hấp.
- Cũng không tệ.
Mục Lương mỉm cười gật đầu.
- Mục Lương, cái này để cho ngươi ăn đi.
Nguyệt Thấm Lan cười dịu dàng nói.
Cô đã vá lại vỏ bánh bao, chỉ là hình dạng có chút kỳ quái.
Mục Lương cau mày lại, dở khóc dở cười đáp:
- Được.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi khiến cho đôi mắt cong thành trăng khuyết, trong lòng vui thích.
- Mục Lương, làm thế nào để ăn chiếc bánh bao này?
Mễ Nặc xích lại gần ngửi hương vị của vỏ bánh.
Vỏ bánh không có mùi vị, chỉ nhân bánh bám vào ở phía trên có mùi tanh của thịt.
- Phải hấp chín.
Mục Lương lên tiếng.
Anh mang nồi pha lê gác ở trên lò lửa, đổ thêm nước vào, sau đó để nồi pha lê lên làm thành lồng hấp.
Bên trên lồng hấp quét một lớp dầu, tránh cho bánh bao dính vào nhau.
Sau đó đặt nhóm bánh bao đầu tiên đã được gói kỹ vào nồi, đậy nắp lên rồi bắt đầu hấp.
- Như vậy là được rồi hả?
Mễ Nặc vừa ghi nhớ vừa hỏi.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ừm, hấp trong khoảng thời gian một đống lửa là được rồi.
- Hấp trong thời gian một lửa trại.
Mễ Nặc chăm chú ghi chép.
Ba tiểu hầu gái thì nghiêm túc gói bánh, mỗi người đứng đúng vị trí của mình.
Hơn nửa giờ đi qua.
Đám người Ly Nguyệt xuất hiện ở phòng ăn, yên lặng chờ bữa sáng lên bàn.
- Ngày hôm nay làm sao vậy, bữa sáng còn chưa xong sao?
Nguyệt Phi Nhan ôm bụng, cô cũng sớm đã đói bụng.
- Sắp xong rồi.
Mục Lương đi vào nhà ăn, vừa cười vừa nhìn cô gái tóc đỏ.
Ngày hôm nay, cô không tránh anh nữa.
- Mục Lương, ta đã thuộc hết Quy Định Bay Trên Không rồi.
Nguyệt Phi Nhan kiêu ngạo nâng mặt lên, bày ra dáng vẻ ngươi nhanh khen ta đi.
- Đọc cái đó cho ta nghe đi.
Mục Lương ngồi ở chỗ chủ vị.
Lúc này, anh giống như thầy giáo đang có nhiệm vụ kiểm tra điểm đọc thuộc lòng.
- Nghe cho kỹ, điều thứ nhất, quản lý chặt chẽ không cho phép hành khách mang theo vũ khí khi đi lên máy bay Huyền Vũ.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc đọc thuộc lòng:
- Điều thứ hai, không cho phép đánh nhau trên máy bay.
- Tốt lắm, ta biết ngươi sẽ học được mà.
Mục Lương hài lòng cười nói.
- Hì hì, có thưởng cho ta không?
Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan khẽ chuyển.
- Ban thưởng, ta suy nghĩ đã.
Mục Lương giả vờ trầm tư.
- Đừng để ý tới con bé.
Nguyệt Thấm Lan giơ tay gõ xuống đầu con gái, tức giận nói:
- Làm Đội trưởng Đội Không Quân, đọc một cuốn Quy Định Bay Trên Không mà còn muốn được ban thưởng?
- Cái gì đó, cổ vũ một cái cũng tốt mà.
Nguyệt Phi Nhan ôm đầu ủy khuất bám lấy nói.
- Nên làm khen thưởng chuyện đó, ta sẽ viết thêm năm mươi cuốn Quy Định Bay Trên Không.
Mục Lương nói nửa đùa nửa thật nói.
- Đừng... Ta không muốn phần thưởng nữa.
Nguyệt Phi Nhan trừng lớn hai mắt, hốt hoảng xua tay.
- Ha ha ha !
Mục Lương cười sang sảng.
- Bánh bao tới rồi.
Mễ Nặc bưng bánh bao nóng hổi đi vào nhà ăn, theo phía sau cô là ba tiểu hầu gái.
- Thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon rồi.
Nguyệt Phi Nhan thành công bị hấp dẫn đi lực chú ý.
- Bánh bao?
Dưới đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt có chờ mong.
Đây chính là bánh bao mà Mục Lương đã từng nói tới?
- Nhớ đưa cho Vưu Phi Nhi.
Mục Lương dặn dò.
- Ta sẽ đi ngay bây giờ.
Tiểu Mật nhu thuận gật đầu.
Mục Lương cầm lấy một cái bánh bao, cắn một cái, nước thịt lập tức trào ra, cắn vào miệng mềm mại, nước thịt tràn ngập toàn bộ khoang miệng, mùi thịt nồng đậm.
- Cũng không tệ lắm.
Mục Lương nhai nuốt.
Mặc dù mùi vị không bằng bánh bao ở Địa Cầu, nhưng cũng không khó ăn.
- Ăn rất ngon.
Nguyệt Phi Nhan phồng miệng, lời nói mơ hồ không rõ, cái miệng nhỏ nhắn đã bị bánh bao lấp đầy.
- Nóng hổi, ăn ngon hơn so với trong tưởng tượng.
Mỗi tay trái phải của Mễ Nặc đều có một cái bánh bao, bên trái cắn một miếng, bên phải cũng cắn một miếng.
Nguyệt Thấm Lan thì ưu nhã hơn rất nhiều, cô lấy tay xé vỏ bánh bao nhét vào trong miệng, bên trong đôi mắt màu xanh nước biển tràn đầy ngạc nhiên.
- Về sau có thể thường ăn bánh bao không?
Đôi mắt màu trắng bạc xinh đẹp của Ly Nguyệt tỏa sáng lấp lánh.
- Có thể.
Mễ Nặc bày ra dáng vẻ đạt tới nhận thức chung, vui vẻ gật đầu.
- Cháo lúa mì cũng không tệ.
Mục Lương nhấp miếng cháo lúa mì cháo, đây chính là mùi vị từng quen thuộc.
- Ừm, nếu như thêm chút rau xanh và thịt nấu cùng thì ngon hơn.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu đề nghị, cô ăn bánh bao kết hợp với cháo lúa mì, ăn đến quên cả trời đất.
Vệ Ấu Lan và Tiểu Mật yên lặng nhớ kỹ.
- Mục Lương, lúc giữa trưa, chắc là có thể đến thành Vạn Yêu.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng nói.
- Ừm, ăn điểm tâm xong để cho Thành Phòng Quân chuẩn bị sẵn sàng.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan lên tiếng, vươn tay lấy cái bánh bao cuối cùng trong chén của con gái.
- A... Bánh bao của ta.
Nguyệt Phi Nhan kinh hô một tiếng.
Trong phòng ăn, tất cả mọi người cười lên một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận