Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2788: Đứa Con Gái Này Không Cần Cũng Được

Hắn còn đang giơ tay để hầu gái hầu hạ cột đai lưng, nếu như thiếu nữ mở cửa sớm hơn một phút thôi sợ là sẽ phải đi rửa mắt rồi.

Lăng Hương bĩu môi, làm nũng:

- Cha, ta không có cố ý nha ~~~

Tề Nhĩ Nạp tức giận trừng con gái một cái, sau đó bình thản nói:

- Vội vội vàng vàng như thế, đã xảy ra chuyện gì à?

Lúc này, Lăng Hương mới nhớ ra bản thân đến đây làm gì, cô liên thanh thúc giục:

- Cha à, Mục Lương tới rồi, bọn họ đang ở Thiên Điện, ngươi mau lên một chút.

- Gấp cái gì, đến cũng đã đến rồi, chẳng lẽ bọn họ còn có thể đột nhiên biến mất sao?

Tề Nhĩ Nạp nhàn nhạt nói.

Lăng Hương nghiêng đầu, khó hiểu hỏi:

- Cha, không phải trước đó ngươi nói đừng nên đắc tội Mục Lương sao, bây giờ ngươi chậm rì rì như vậy, nếu khiến hắn mất hứng thì bây giờ ta phải làm sao đây?

- ....

Khóe miệng của Tề Nhĩ Nạp co giật một cái.

Hắn nhìn con gái, nghiêm túc nói:

- Lần này hắn tới đây nhất định là vì chuyện trợ giúp đại lục cũ, một lúc nữa ngươi bớt nói lại.

Vành tai của Lăng Hương ửng đỏ, ngây thơ hỏi:

- Vì sao chứ, lúc trước ngươi luôn miệng muốn ta gả cho Mục Lương mà, nếu không cho ta nói chuyện với hắn thì làm sao có thể xúc tiến cảm tình nha?

- Chuyện lấy chồng thì cứ chờ giải quyết xong Hư Tộc, hắn còn sống sót mới nhắc lại.

Vẻ mặt của Tề Nhĩ Nạp càng thêm nghiêm túc.

- Cái gì cơ, Mục Lương sẽ chết sao?

Lăng Hương sửng sốt.

- Không biết.

Tề Nhĩ Nạp nhìn con gái, ánh mắt lập lòe.

Những kiến thức về Hư Tộc mà hắn biết đại bộ phận đều tới từ vương quốc Huyền Vũ, cũng hiểu được một ít về Vua Hư Quỷ từ những người khác.

Hư Tộc rất mạnh, còn có một con cầm đầu là Hư Quỷ Hoàng, bây giờ Mục Lương đang lại tự mình tới cửa đàm luận chuyện tiếp viện, chỉ có thể nói đối phương không chắc chắn việc đánh thắng Hư Tộc, muốn chỉnh hợp lực lượng của tất cả nhân loại để đối phó với Hư Tộc.

Theo suy nghĩ của Tề Nhĩ Nạp, Mục Lương làm như vậy chính là vì không đủ sức mạnh, sau này khai chiến với Hư Tộc rất có thể sẽ thất bại, kết cục đương nhiên là chết.

- Cha, ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó.

Lăng Hương nhíu mày không vui.

Cô không khỏi vươn tay sờ trán cha mình, nói:

- Mục Lương mạnh như vậy, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn, làm sao có chuyện hắn sẽ chết dễ dàng như vậy được!

- Không biết lớn nhỏ.

Tề Nhĩ Nạp chụp tay con gái, suýt nữa giận quá hóa cười, vừa khen Mục Lương đồng thời còn phải làm thấp hắn, đứa con gái này không cần cũng được.

Hắn vỗ vai của con gái, chậm rãi nói:

- Mục Lương rất mạnh mẽ, nhưng có lẽ Hư Quỷ Hoàng càng mạnh hơn.

Lăng Hương há miệng, muốn nói gì đó phản bác.

Tề Nhĩ Nạp ngắt lời:

- Đương nhiên, tất cả những gì ta nói vừa rồi chỉ là phỏng đoán thôi, cụ thể là gì thì phải chờ đến lúc đó mới biết được.

- Ồ.

Lăng Hương bĩu môi.

Cô đảo mắt một vòng, nắm tay của cha quơ qua lại, hỏi:

- Cha, chúng ta và Mục Lương là cùng một trận doanh, ngươi sẽ giúp hắn đúng không?

- Đều là nhân loại, đối phó với Hư Tộc là điều tất nhiên.

Ánh mắt của Tề Nhĩ Nạp lóe lên, hắn sẽ phái người đi trợ giúp đại lục cũ, thế nhưng muốn phái bao nhiêu người thì phải xem Mục Lương có thể lấy ra bao nhiêu chỗ tốt.

Lăng Hương lập tức cười tươi như hoa, thúc giục:

- Vậy thì chúng ta đi nhanh lên, đừng để cho Mục Lương chờ quá lâu.

Tề Nhĩ Nạp hận rèn sắt không thành thép nói:

- Ngươi đó, người ta còn chưa thèm ngó ngươi một cái, thế mà tâm của ngươi đã thổi qua đó rồi.

- Cha ~~~

Lăng Hương nũng nịu quơ quơ cánh tay Tề Nhĩ Nạp, đôi mắt tỏa sáng như chứa sao trời.

- Đi thôi.

Tề Nhĩ Nạp liếc nhìn con gái, có loại cảm giác cải trắng nhà mình trồng bị người khác đánh cắp, tuy là người trộm cải trắng rất ưu tú nhưng mà hắn vẫn khó chịu.

Hai cha con đi về phía Thiên Điện, vừa mới cất bước đi vào phòng tiếp khách thì vài ánh mắt cùng nhau rơi vào trên người cả hai.

Trong đó có một ánh mắt rất bình thường nhưng lại làm cho Tề Nhĩ Nạp chợt rùng mình, giống như bị Hồng Hoang hung thú nhìn chằm chằm.

Lăng Hương cười ngọt ngào với Mục Lương, thanh thúy nói:

- Mục Lương bệ hạ, xin lỗi chúng ta tới muộn.

- Không muộn.

Mục Lương đáp với vẻ mặt không thay đổi.

Hồ Tiên hơi nhướng mày, hết nhìn Lăng Hương rồi lại nhìn Mục Lương, trong lòng dường như đã hiểu rõ cái gì đó

Mục Lương nhìn về phía Tề Nhĩ Nạp, nói không mặn không nhạt:

- Lại gặp mặt rồi, Tề Nhĩ Nạp các hạ.

- Hoan nghênh Mục Lương các hạ....

Môi của Tề Nhĩ Nạp khẽ giật, nuốt xuống bốn chữ lớn "Không mời mà tới" trở lại trong bụng.

Mục Lương thấy Tề Nhĩ Nạp ngồi xuống, lập tức nói thẳng mục đích đến đây:

- Ta không nhiều lời nữa, lần này tới đây bởi vì chuyện gì hẳn là các hạ cũng đã biết rồi.

- Ta không biết.

Yết hầu của Tề Nhĩ Nạp nhấp nhô, bắt đầu giả ngu.

- Tề Nhĩ Nạp bệ hạ, nói dối là không đúng.

Giọng nói thanh thuý của Diêu Nhi vang lên.

- ....

Da mặt của Tề Nhĩ Nạp run lên, lúc này mới nhìn thấy tiểu hầu gái đứng ở sau lưng Hồ Tiên.

Ánh mắt của Mục Lương bình tĩnh nhìn hắn, hình như là đang chờ một lời giải thích.

- Các hạ đến đây là vì chuyện tiếp viện sao?

Tề Nhĩ Nạp hỏi với vẻ mặt không thay đổi.

Hồ Tiên bĩu môi, trong lòng oán thầm Tề Nhĩ Nạp cáo già, đúng là người có thể ngồi lên vị trí quốc vương đều không phải là đồ ngốc.

Mục Lương nhìn Lăng Hương, nhàn nhạt nói:

- Ừm, nhóm tiếp viện đầu tiên có hơi ít.

- Các hạ có điều không biết, không phải là ta không muốn giúp, nhưng mà chiêu mộ cường giả rất khó, người nguyện ý đi tiếp viện càng thêm ít.

Tề Nhĩ Nạp lộ ra vẻ mặt ta rất khó khăn.

Lăng Hương nhìn về phía cha, cô muốn nói cái gì đó nhưng lại nhớ tới lời cha dặn trước khi đến đây là không cần nhiều lời, vì vậy cố gắng an tĩnh lại.

Hồ Tiên thanh lãnh mở miệng:

- Thật sao, vương quốc Lan Lư Ba, vương quốc Lý Cách Tư và vương quốc Tạp Lặc Phu đã đồng ý trợ giúp thêm 10 ngàn người nữa, các hạ biết không?

- Thật sao?

Trên mặt của Tề Nhĩ Nạp lộ ra thần sắc hồ nghi.

Hồ Tiên nhấc mắt lên, nói:

- Đương nhiên, ngươi có thể đi chứng thực.

Tề Nhĩ Nạp khẽ nhíu mày, vương quốc Lan Lư Ba sẽ tăng người tiếp viện là chuyện không ngoài ý muốn, dù sao thì đó cũng là vương quốc phụ thuộc vương quốc Huyền Vũ.

Nhưng vương quốc Lý Cách Tư và vương quốc Tạp Lặc Phu cũng đồng ý tăng người tiếp viện, điều này khiến hắn có chút bất ngờ.

Hai vương quốc này không thân cũng chẳng quen với vương quốc Huyền Vũ, lấy tính cách ích kỷ của bọn họ thì sao lại bằng lòng tăng người tiếp viện chứ?

Tề Nhĩ Nạp ngước mắt lên đối diện với Mục Lương, suy nghĩ trong lòng giống như bị đối phương xem thấu, hắn tựa như người không có mặc quần áo, ở trước mặt ta hắn không hề có bí mật đáng nói.

Mục Lương chậm rãi nói:

- Ta nghĩ Tề Nhĩ Nạp các hạ cũng sẽ đồng ý tăng người tiếp viện đến đại lục cũ.

- Ừ ừ, đúng vậy.

Lăng Hương ngồi một bên gật đầu thật mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận