Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2074: Vệ Thành Số Tám



- Đúng vậy, ngươi là đại sứ hình ảnh sau này của vương quốc Huyền Vũ, tự nhiên phải lộ diện rồi.

Mục Lương giải thích.

- Hóa ra là như thế, vậy được rồi, ta sẽ thời gian đến tham dự.

Nguyệt Thấm Di nhẹ giọng nói.

Cô không có quá nhiều khái niệm về thân phận đại sứ hình ảnh, nghĩ chỉ cần phối hợp tốt với Mục Lương là được rồi.

Mục Lương dặn dò:

- Ta có làm một bộ váy cho ngươi, nhớ kỹ trở về cung điện mặc thử, xem coi có vừa người hay không?!

……..

Nguyệt Thấm Di ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm Mục Lương, giật mình nói:

- Ngươi làm váy cho ta sao?

- Ừm, làm bằng tài liệu hung thú.

Anh điềm đạm đáp.

Nguyệt Thấm Di ngây ngốc nhìn Mục Lương, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Ngươi là người đứng đầu một thành, bình thường đã bận rộn như vậy rồi mà còn làm váy cho ta…?

- Ừm?

Mục Lương hơi nhướng mày, chẳng lẽ là không muốn?

Đây là một trong phần thưởng anh dành cho Nguyệt Thấm Di.

Anh lại hỏi:

- Ngươi không thích váy sao?

- Không phải, ta thích.

Nguyệt Thấm Di vội vàng trả lời.

Trong lòng cô rất là cảm động, trước đây rất hâm mộ em gái được Mục Lương làm váy cho, hiện tại mình cũng có.

- Buổi tối nhớ trở về khu Trung Ương mặc thử, không vừa thì ta chỉnh sửa lại.

Mục Lương ôn hòa nói.

Váy mà anh làm tự nhiên là linh khí cao cấp, muốn đổi số đo thì phải đích thân anh ra tay mới được.

Nguyệt Thấm Di liếc nhìn Phim Trường, do dự một chút vẫn là gật đầu:

- Được!

Mục Lương quan tâm hỏi:

- Có gặp phải vấn đề về việc quay chụp không?

- Không có, mọi chuyện rất thuận lợi.

Nguyệt Thấm Di nhẹ giọng đáp.

- Vậy là tốt rồi, có chuyện gì thì cứ nói với ta.



Mục Lương ôn hòa nói.

Anh đã nghĩ tới việc tiến hành thăng cấp Máy Quay Phim, thu nhỏ thể tích và gia tăng độ nét quay chụp.

Đổi mới rất quan trọng, không ngừng tiến bộ mới có thể càng ngày càng tốt.

Dù sao thì thị trường phim ảnh thật sự là quá kiếm tiền, cũng là một trong con đường văn hóa Dps sau này của thành Huyền Vũ.

- Ta biết rồi.

Nguyệt Thấm Di lên tiếng.

Mục Lương nhìn quanh một vòng, hỏi:

- Tuyết Cơ đâu rồi, cô ấy không ở nơi này à?

- Cô ấy đang ở khu khác của Phim Trường, đang quay chụp phim điện ảnh mới.

Nguyệt Thấm Di hỏi:

- Ngươi muốn đi qua nhìn một chút sao?

- Bây giờ ngươi đi được rồi sao?

Mục Lương nhìn về phía các diễn viên đã dừng lại, bọn họ đang chờ Nguyệt Thấm Di tiếp tục quay chụp.

- Có vẻ như ta không được rồi.

Nguyệt Thấm Di bất đắc dĩ buông tay.

Anh gật đầu nói:

- Ngươi tiếp tục làm việc đi, ta đến đó một mình.

- Vâng, buổi tối gặp lại.

Nguyệt Thấm Di ưu nhã cười.

- Buổi tối gặp lại.

Khóe môi của Mục Lương giơ lên, cơ thể biến mất tại chỗ.

Anh thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh, đi tới khu khác của Phim Trường.

Phong cách nơi này hoàn toàn khác biệt so với Phim Trường mà Nguyệt Thấm Di đang quay chụp, nó thích hợp để quay chụp những phân đoạn bên trong phòng.

Mục Lương thấy được Bách Biến Ma Nữ, cô ấy đang giảng giải cho các diễn viên.

Cơ thể của anh lóe lên tiến vào trạng thái ẩn thân, tránh quấy rầy Tuyết Cơ quay chụp.

Tuyết Cơ nghiêm túc hỏi:

- Được rồi, mọi người đã hiểu những gì ta nói chưa?

- Hiểu rõ, ta sẽ chú ý.

Nam chính và nữ chính vội vàng gật đầu.

Tuyết Cơ vỗ tay nói:

- Rất tốt, vậy luyện tập di chuyển trên màn ảnh, một hồi quay chụp sẽ không bị loạn.



- Vâng!

Nam nữ chính liếc nhau, ăn ý thương lượng việc di chuyển, tránh cho lúc quay chụp sẽ che màn ảnh.

Tuyết Cơ khoanh hai tay trước người, thường thường lên tiếng sửa chữa sai lầm.

Mục Lương nhìn một hồi, cuối cùng vẫn không có hiện thân, giữ yên lặng rời đi.

Anh trở lại cung điện khu Trung Ương, khi đi ngang qua chính sảnh thì nhìn thấy Tố Cẩm đang nói chuyện phiếm với các tiểu hầu gái ở tại phòng bếp.

- Tiểu thư Tố Cẩm, việc quan trọng nhất khi nướng bánh ga-tô chính là khống chế nhiệt độ...

Tiểu Mật nói với biểu cảm chăm chú, cô bé đang dạy Tố Cẩm nướng bánh ga-tô.

- Nhìn thì cảm thấy đơn giản, tại sao lúc bắt tay vào làm lại khó như vậy chứ?

Tố Cẩm banh mặt, trên mặt còn dính bột mì.

Tiểu Mật khẽ cười nói:

- Thật ra không quá khó đâu, làm thêm vài lần thì sẽ quen tay thôi.

- Ta thử lại lần nữa.

Tố Cẩm chân thành nói.

Cô buông bánh ga-tô bị nướng cháy xuống, tiếp tục khuấy bột mì, chuẩn bị chế tác chiếc bánh ga-tô thứ hai.

Mục Lương thấy thế tiến lên tựa ở cửa phòng bếp nhìn cô ấy.

- Thành chủ đại nhân.

Tiểu Mật và các tiểu hầu gái khác vội vã cung kính hành lễ.

Tố Cẩm quay đầu nhìn lại, đôi môi hồng hơi hé mở:

- Mục Lương.

- Tại sao lại đột nhiên muốn học nướng bánh ga-tô thế?

Mục Lương tò mò hỏi.

- Tiểu thư Tố Cẩm vừa nếm bánh ga-tô vị mới, rất thích ăn, cho nên muốn tự làm thử.

Tiểu Mật giải thích.

- Ừm.

Tố Cẩm nhẹ nhàng gõ đầu.

- Vậy cố lên.

Mục Lương cười một tiếng.

Tố Cẩm do dự một chút, cuối cùng vẫn nói lời trong lòng:

- Chờ ta học xong thì sẽ làm cho ngươi nếm thử.

- Ừ!

Mục Lương cười khẽ gật đầu.

Tiểu Mật nghĩ đến cái gì đó, nhắc nhở:

- Đại nhân, đại nhân Thấm Lan đang chờ ngươi ở thư phòng đấy.



- Ta biết rồi.

Mục Lương nhẹ nhàng gật đầu.

- Ngươi đi mau đi, khi nào ta làm xong bánh ga-tô thì sẽ đưa qua cho ngươi.

Tố Cẩm dịu dàng nói.

- Được!

Lúc này Mục Lương mới xoay người rời đi phòng bếp.

Anh trở lại thư phòng, Nguyệt Thấm Lan đang lật xem kịch bản đóng góp vừa mới nhận được từ Cục Quản Lý.

- Thật là, mọi người đang viết cái quỷ gì thế này?

Cô bỏ cuốn kịch bản trong tay xuống, bất đắc dĩ nhìn về phía Mục Lương.

- Bình tĩnh nào.

Anh buồn cười nói.

Nguyệt Thấm Lan cảm thấy nhức đầu, than vãn:

- Bình tĩnh không được, đến bây giờ chỉ tìm được một người biết viết kịch bản, cứ tiếp tục như vậy là không được rồi.

- Từ từ rồi sẽ đến thôi, bây giờ vẫn còn có kịch bản để quay chụp mà.

Mục Lương ôn hòa an ủi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Sớm muộn gì cũng sẽ quay xong, đến lúc đó lại phải nhờ ngươi viết kịch bản.

- Khi nào ta rảnh rỗi thì có thể viết một ít.

Mục Lương nói không chút để ý.

Anh vốn dĩ không có ý định đình chỉ viết kịch bản, trong đầu có quá nhiều chuyện hay, lúc nào có thời gian thì hắn sẽ viết ra.

Văn hóa Dps thành Huyền Vũ càng mạnh thì sẽ hấp dẫn nhiều người hơn, sẽ càng có nhiều người giàu có tới thành Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan há miệng, trợn trắng mắt với anh, nói:

- Đến lúc đó chị của ta và Tuyết Cơ đã bồi dưỡng được đạo diễn mới, cho dù ngươi có viết kịch bản nhanh đến đâu thì vẫn không đủ để quay chụp.

- Ngươi nói có lý.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi:

- Ngươi vừa đi đâu thế?

- Đi gặp chị của ngươi, đại điển kiến quốc cần cô ấy lên đài.

Mục Lương giải thích.

- Cũng đúng, cô ấy là đại sứ hình ảnh, đúng là cần phải lên đài.

Nguyệt Thấm Lan lập tức hiểu, đáp.

- Ừm.



Mục Lương ngồi xuống, cầm lấy một cuốn kịch bản rồi lật hai trang, sau đó cạn lời ném sang một bên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận