Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1981: Thú Bạch Linh



Vân Vân đỏ mặt vì phấn khích, nhìn các cành cây trước mặt tự động tách ra hai bên, cô cảm thấy mình như một vị nữ vương trong rừng, đi qua nơi nào thì thực vật nơi đó sẽ nhường đường cho mình.

Khi Mục Lương dần dần giảm tốc độ thì Vân Vân mới bắt đầu há miệng hô hấp, bởi vì kích động mà khuôn mặt ửng đỏ, ngay sau đó cô lại cảm thấy thất vọng, nếu có thể vẫn luôn được bay như thế thì tốt quá rồi.

………..

Mục Lương ngừng lại, cảm nhận được chung quanh có một cỗ khí tức mạnh mẽ, đó là mục tiêu mà anh để mắt tới trước nhất.

- Trốn rồi.

Khóe môi của anh cong lên, khí tức kinh khủng khuếch tán ra, bao phủ xung quanh khu rừng.

- Rào rào ~~~

Lấy Mục Lương làm trung tâm, bên trong phạm vi hai cây số, ngoại trừ đại thụ cao lớn thì toàn bộ thực vật còn lại đều cúi xuống, giống như Mục Lương là thần của bọn nó.

Sau khi làm như vậy thì tầm nhìn trở nên trống trải hơn rất nhiều, Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Đã tìm được chưa?

- Chưa đâu.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, đôi mắt màu đen ngắm nhìn bốn phía.

Lạp Nhã và Vân Vân cũng cảnh giác nhìn chằm chằm hoàn cảnh xung quanh.

- Tìm được rồi.

Đôi mắt của Mục Lương sáng lên, cơ thể lao ra ngoài, mục tiêu là một cây đại thụ mà ba người ôm không hết.

Khi anh muốn vỗ vào cây đại thụ kia thì tiếng rít từ trên cây truyền ra.

Ngay sau đó, đại thụ biến ảo thành một con động vật toàn thân màu trắng.

Hình dạng của nó rất đặc biệt, cơ thể giống như rắn, đầu có hình tam giác, giống như sự kết hợp giữa thằn lằn và chim hạc.

Nơi tiếp nối giữa đầu và mình có một đôi cánh mọc đầy vảy màu trắng, ở tại mũi nhọn cánh là hai cặp móng vuốt sắc bén.

Lúc này, đôi mắt bán trong suốt của nó nhìn chằm chằm vào Mục Lương, vảy trên cánh xù lên.

- Hiên ngang ngang ~~~

Tiếng kêu của nó rất đặc biệt, giống như là tiếng của nhiều loài động vật trộn lẫn vào nhau.

Hai mắt của anh sáng ngời:

- Linh thú có thể biến thành cây, thú vị đấy.

Linh thú màu trắng ngẩng đầu, nhanh chóng leo lên một cây đại thụ khác, hung tợn nhìn chằm chằm Mục Lương.

- Đừng nhúc nhích.

Mục Lương giơ tay lên, thi triển Tơ Nhện Ám Ảnh khống chế được linh thú màu trắng rồi phóng người tới trước.

- Hiên ngang ngang ~~~

Linh thú màu trắng muốn giãy giụa nhưng lại phát hiện cơ thể căn bản không thể động đậy được, chỉ có thể phóng thích khí tức nỗ lực ép Mục Lương lùi lại.

Khóe môi của anh giơ lên, không thèm để ý tới khí tức mà linh thú thả ra, lẩm bẩm:

- Linh thú cấp 8 à, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản điểm tiến hóa rồi.

Trong ánh mắt phẫn nộ của linh thú, Mục Lương đặt tay lên đầu nó.

- Keng! Kiểm tra đo lường đến sinh mệnh có thể thuần dưỡng, có muốn thuần dưỡng hay không?

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đúng lúc vang lên.

- Thuần dưỡng.

Trong lòng Mục Lương mặc niệm một câu.

- Keng! Thú Bạch Linh cấp 8 đang được thuần dưỡng.....

- Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, Thú Bạch Linh thuần hóa thành công.

- Keng! Có kế thừa thiên phú Biến Ảo Hình Thể của Thú Bạch Linh hay không?

Mục Lương lại mặc niệm một câu trong lòng:

- Kế thừa.

- Keng! Biến Ảo Hình Thể đang thay đổi... Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống rơi xuống, thuần dưỡng thành công.

Thú Bạch Linh đang giãy giụa chợt an tĩnh lại, đôi mắt bán trong suốt của nó chớp chớp và nhìn về phía anh, toát ra ý muốn thân cận.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, phân giải tơ nhện trói buộc Thú Bạch Linh.

Nó khôi phục tự do, nó dò đầu muốn cọ vào anh, cái đầu kia còn lớn hơn cả cơ thể của anh.

- Ngoan nào.

Mục Lương giơ tay lên xoa đầu thú Thú Bạch Linh, mớm cho nó mười ngàn điểm tiến hóa.

Thú Bạch Linh hơi híp mắt lại, hưởng thụ chỗ tốt mà điểm tiến hóa mang tới, càng thêm gần gũi với Mục Lương.

Mục Lương trấn an nó xong thì nhanh chóng thí nghiệm năng lực thiên phú mới chiếm được.

Anh liếc nhìn nó, cơ thể phát sinh biến hóa, thân hình tan chảy như là chất lỏng, cuối cùng trọng tố thành dáng dấp của nó, toàn bộ quá trình chỉ tốn một giây đồng hồ.

- Hiên ngang ngang ~~~

Thú Bạch Linh nhìn chăm chú vào anh giống hệt mình, nó dò đầu qua muốn thân thiết với chủ nhân.

Mục Lương dở khóc dở cười, vội vàng đẩy Thú Bạch Linh ra xa một chút, cơ thể lại biến hóa lần nữa, lần này biến thành một cây đại thụ, hoà hợp làm một với cây cối xung quanh.

- Năng lực này không tệ.

Anh hài lòng nói.

Mục Lương lại biến trở về hình người, chỉ là dáng dấp lại giống hệt Hi Đức Vưu Kỳ, từ thân cao, quần áo, tướng mạo, có thể nói là y như đúc đối phương.

Anh đổi trở về bản thân, năng lực mới cùng loại với bảy mươi hai phép biến hóa của Tôn Ngộ Không, có thể biến thành các loại động vật, thực vật, thậm chí là đồ vật không có sinh mệnh.

Ly Nguyệt đứng ở xa hô to:

- Mục Lương, ngươi không sao chứ?

- Ta không sao.

Mục Lương vội vã lên tiếng, rồi nhảy lên đứng ở trên đầu thú Thú Bạch Linh, ra lệnh nó đi về phía đám người Ly Nguyệt.

Nó uốn éo cơ thể, lướt qua các bụi cây, di chuyển giống như rắn, cơ thể lơ lửng trên không, không hề chạm vào mặt đất hay bụi cây.

Khi Lạp Nhã và những người khác nhìn thấy nó thì đều bị sợ hết hồn.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Vân Vân biến sắc, khi thấy Mục Lương đang cưỡi trên đầu Thú Bạch Linh thì mới thở phào nhẹ nhàng.

Ly Nguyệt chớp chớp đôi mắt màu bạc, ánh mắt mang theo sự dò hỏi:

- Đây là thú cưng mới à?

- Ừm, nó tên là Bạch Linh.

Mục Lương lên tiếng, nhảy từ trên đầu Thú Bạch Linh xuống đất.

Bạch Linh là tên hắn đặt cho nó, rất phù hợp với giới tính của nó.

Vân Vân kinh ngạc nói:

- Mục Lương, ngươi thu phục nó rồi à?

- Ừm.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Ly Nguyệt tò mò, cô rất muốn biết Mục Lương vừa đạt được năng lực gì nhưng ở đây còn có người ngoài, vì vậy nhịn xuống không hỏi.

- Nó thật xinh đẹp.

Lạp Nhã quan sát Thú Bạch Linh, vảy trên người nó giống như bạch ngọc, thoạt nhìn không hề tầm thường chút nào, nhẹ giọng hỏi:

- Đại nhân, ngươi muốn dẫn nó trở về thành Huyền Vũ sao?

- Đương nhiên rồi.

Mục Lương lên tiếng.

Vân Vân ngẩng đầu nhìn mây mù trên cao, nhẹ giọng nói:

- Trời sắp tối rồi, chúng ta cần phải trở về.

- Ừ.

Mục Lương liếc nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ chiều, tới lúc nên trở về Thánh Thành.

Vân Vân chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn Bạch Linh hỏi:

- Vậy Bạch Linh làm sao bây giờ, ngươi định mang nó vào Thánh Thành à?

- Không được sao?

Mục Lương hỏi ngược lại.

Vân Vân vội vàng giải thích:

- Đương nhiên là được, nhưng mà những người khác sẽ để mắt tới nó, dù sao thì máu của linh thú cũng có thể làm thuốc.

- Vậy là bọn họ muốn chết.

Mục Lương mỉm cười không thèm để ý.

Vân Vân giật mình, vội vàng nhắc nhở:

- Không thể đánh nhau ở trong Thánh Thành nha.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Yên tâm, ta sẽ mang kẻ đó ra ngoài Thánh Thành rồi mới giết, giống như hôm qua vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận