Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 445: Dân Cư Chính Thức Được Dùng Nước Miễn Phí

- Hứ, tin hay không thì tùy các ngươi, dù sao thì ta sẽ không trở về.
Hi Bối Kỳ nhăn mũi kiều hừ một tiếng.
- Tiểu công chúa!
Lan Na gấp giọng hô to.
Nếu không thể mang tiểu công chúa trở về thì cô sẽ bị trưởng lão trừng phạt.
- Ta sẽ thỉnh cầu Mục Lương thả các ngươi đi.
Cô quay người đi ra ngoài, có điều vừa đi được hai bước thì dừng lại, nghiêng đầu nói:
- Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi một câu, đừng tới trêu chọc thành Huyền Vũ, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Cô gái Ma Cà Rồng biết thực lực tổng hợp của thành Dạ Nguyệt, bọn họ hoàn toàn không thể nào là đối thủ của thành Huyền Vũ.
Chỉ cần Rùa Đen là đã có thể san bằng thành Dạ Nguyệt.
Đương nhiên, nếu như lão tổ có thể phá quan thành công, có lẽ bọn họ còn có một phần trăm hi vọng thắng lợi.
Hi Bối Kỳ bước nhanh rời khỏi phòng giam, không hề để ý tới tiếng gọi của La Lan Na.
Cót két !
Cửa phòng giam bị đóng lại, ba người lại bị giam giữ lần nữa.
- Chấp sự đại nhân, làm sao bây giờ?
Thuộc hạ Ma Cà Rồng chán nản hỏi.
- Không được, ta nhất định phải khuyên tiểu công chúa trở về.
Lan Na nghiến răng nghiến lợi nói.
- Nhưng nhìn thái độ của tiểu công chúa như vậy, chúng ta có khuyên cách mấy thì nàng ấy cũng sẽ không đồng ý quay về.
Thuộc hạ Ma Cà Rồng thở dài.
Tên thuộc hạ Ma Cà Rồng còn lại thấp giọng nói:
- Chấp sự đại nhân, hay là chúng ta sử dụng biện pháp mạnh, mang tiểu công chúa về trước rồi tính sau.
- Ngu xuẩn, chúng ta sử dụng biện mạnh như thế nào với tình huống trước mắt hả?
Lan Na khiển trách.
Mới vừa vào Ngoại thành đã bị đánh trọng thương nhốt lại, bây giờ còn nghĩ tới việc cưỡng ép mang tiểu công chúa đi, chẳng lẽ chán sống rồi?
- .....
Thuộc hạ cúi đầu im lặng.
……
Hi Bối Kỳ rời khỏi nhà giam ở tầng 4, vội vã đi tới Cung điện ở tầng 5.
Ở trước cửa Cung điện, Nguyệt Phi Nhan cất bước đi ra, chuẩn bị đi siêu thị ở ngoại thành xem một chút.
Cô thấy Hi Bối Kỳ bước nhanh xông tới trước mặt, kinh ngạc hỏi:
- Hi Bối Kỳ, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?
- Ta có việc tìm Mục Lương.
Hi Bối Kỳ thuận miệng đáp, sau đó bước nhanh vọt vào Cung điện, đi tới thư phòng.
- Vội vội vàng vàng, vội đi lấy chồng sao?
Nguyệt Phi Nhan nhổ nước bọt nói thầm một câu, nhún nhún vai rời khỏi.
Cộc cộc cộc !
Hi Bối Kỳ gõ cửa thư phòng.
- Vào đi.
Tiếng đáp ứng của Mục Lương truyền ra.
Hắt xì !
Hi Bối Kỳ đẩy cửa đi vào, nghiêm túc vội vàng nói:
- Mục Lương, ta sẽ không rời đi đâu.
Anh tắt màn hình điện thoại di động trên tay, ngước mắt ôn hòa nói:
- Ngươi không đi thì cũng không ai có thể ép ngươi đi.
Anh mới vừa đang nghiên cứu Khúc Phổ, chuẩn bị tạo ra một vài nhạc cụ.
- Mục Lương, ngươi thật tốt.
Hi Bối Kỳ hồn nhiên nói.
Mục Lương cười cười, hỏi:
- Mọi chuyện đã bàn bạc ổn thỏa chưa?
- Ừm, họ tới để đưa ta trở về làm lễ đính hôn, ta mới không cần, cái tên Phất Âu Nạp kia không phải người tốt lành gì.
Hi Bối Kỳ nhíu miệng tức giận nói.
Cô tiếp tục thở phì phò nói:
- Các trưởng lão cũng thật là, vậy mà lại để ta đi hòa thân, dù có vì bảo vệ vị trí thành chủ đi nữa nhưng cũng thực sự quá ác rồi.
Mục Lương thấy buồn cười, chậm rãi gật đầu.
Trong lòng anh lại cảm thán một phen, đứng ở góc độ cao mà nói, gả cho một người, nếu như có thể bảo vệ vị trí thành chủ thì rất đáng giá.
- Đúng rồi, Mục Lương.
Tay nhỏ của Hi Bối Kỳ nắm góc áo, thẹn thùng thỉnh cầu nói:
- Có thể thả mấy người Lan Na đi không?
- Đương nhiên, nuôi họ cũng không có ích gì, còn không bằng thả họ đi.
Tròng mắt màu đen của Mục Lương lóe lóe, dùng chất giọng lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên, nếu như sau này còn có hành động gì khác, vậy cũng chớ trách ta.
- Sẽ không, ta đã cảnh cáo họ.
Hi Bối Kỳ vội vàng khoát tay nói.
- Ừm.
Mục Lương cười gật đầu.
- Vậy ta đi ra ngoài trước?
Hi Bối Kỳ cẩn thận mỗi bước đi.
- Yên tâm, rất nhanh các cô ấy sẽ bị tống ra khỏi thành Huyền Vũ.
Mục Lương buồn cười nói.
- Hì hì, Mục Lương ngươi thật tốt.
Hi Bối Kỳ hoạt bát cười, xoay người đi.
Bước chân của cô rời đi, so với lúc tới đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nửa giờ sau.
Tầng bốn của Khu vực Trung ương, khu vực nhà giam đặc biệt.
- Hắt xì !
Cửa nhà giam bị mở ra, Lan Na và đám thuộc hạ Ma Cà Rồng vội vàng ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy khôi giáp ba màu sắc rực rỡ, vui mừng trong mắt bọn họ lập tức tan đi.
- Không phải Tiểu công chúa.
Ánh mắt của Lan Na lạnh xuống.
- Đi thôi, ta đưa các ngươi rời khỏi thành Huyền Vũ.
Ly Nguyệt lạnh lùng nói.
- Lạp lạp lạp? Chúng ta có thể rời đi?
Thuộc hạ Ma Cà Rồng kinh ngạc lên tiếng.
- Đi thôi.
Ly Nguyệt không nói nhảm, xoay người đi ra ngoài.
- Chấp sự đại nhân?
Thuộc hạ nhìn về phía cô gái tóc vàng.
- Đi, rời đi trước rồi lại nói.
Lan Na thấp giọng nói.
Cô cất bước ra khỏi nhà giam, theo thiếu nữ đi ra bên ngoài.
- Đi theo ta, chú ý đừng có chạy lung tung, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Ly Nguyệt lạnh giọng cảnh cáo.
- ...
Lan Na bĩu môi, mặt lạnh đuổi theo bước chân của cô gái tóc trắng.
- Cùm cụp !
Âm thanh chốt súng vang lên.
Lông mày màu vàng của Lan Na nhăn lại, quan sát bốn phía một vòng, ngoại trừ Ly Nguyệt, không nhìn thấy ai khác.
- Hô ! -.
Dưới trạng thái ẩn thân, Ngải Lỵ Na lặng lẽ thở phào, yên lặng giơ súng ngắm.
Không chỉ có cô, Ngôn Băng và Ny Cát Sa cũng ẩn thân ở gần đó, phụ trách áp giải Lan Na ra khỏi thành Huyền Vũ.
Đám người rời khỏi khu vực nhà giam, đi lên đường chính, đi hướng về phía dưới Khu Trung ương.
Mùi hương của hoa xông vào mũi, những bông hoa nhỏ của đại thụ nở đầy hai bên đường đi.
- Thật nhiều cây xanh!
Ma Cà Rồng trừng lớn con mắt màu vàng óng, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh xanh biếc, ngoại trừ cây xanh ở hai bên đường đi, cách đó không xa cũng đều trồng đầy hoa.
Lan Na chấn động trong lòng, đời này đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cây xanh như vậy, tốc độ đi bộ cũng trở nên chậm hơn.
- Thơm quá, thật đẹp.
Môi đỏ mọng của cô ta khẽ nhếch, sinh lòng tán thưởng.
Một màn trước mắt này, có lẽ không thể nhìn thấy ở thành thành Dạ Nguyệt.
- Ào ào…
Tiếng nước chảy truyền đến, hấp dẫn lực chú ý của Ma Cà Rồng.
Lan Na nghiêng đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa có hai con kênh rộng gần một mét, nước trong suốt thấy đáy, đang chảy từ trung ương xuống hạ lưu.
Ma Cà Rồng sợ ngây người, nước quý giá cứ tùy ý chảy xuôi ra ngoài như thế sao?
Không sợ có người trộm nước sao?
Lan Na nhịn không được hỏi:
- Xin hỏi, nước ở thành Huyền Vũ mua bán ra sao?
- Dân cư chính thức ở ngoại thành được dùng nước miễn phí.
Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Miễn phí? Không thể nào!
Lan Na kinh ngạc lên tiếng.
Nước lại miễn phí cho người bình thường dùng, đầu óc của thành chủ thành Huyền Vũ đúng là có vấn đề!
Ly Nguyệt bĩu môi không đáp.
Lòng tốt của Mục Lương, người bình thường không hiểu được.
- Cái này...
Lan Na kinh ngạc giương miệng, thật lâu không thể khép lại, trong lòng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận