Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2129: Tử Địch Lệ! Phản Phệ



Tam Tinh Lâu, Vệ Thành Số Mười.

Ngoại trừ Trung tâm Huyền Vũ thì mỗi tòa Vệ Thành đều có chi nhánh Tam Tinh Lâu cung cấp chỗ ở.

Trong gian phòng tận cùng bên trong ở lầu hai Tam Tinh Lâu.

Tử Địch Lệ ngồi trên mặt đất, trước mặt bày một đống nến hợp thành một cái đồ án đặc biệt, dưới mặt đất còn có đồ án với những đường cong phức tạp.

Ở giữa trung tâm đồ án đặt một khay đất sét lớn chừng bàn tay, trong khay có một sợi tóc màu đỏ.

Tử Địch Lệ mở mắt ra, khóe miệng chảy máu, cô ta nhìn chằm chằm sợi tóc, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ:

- Chết tiệt, tại sao lại có thể thất bại chứ?

Cô ta là Tử chấp sự, sau khi thu được triệu hồi của Hắc Phượng Hoàng thì sáu ngày trước đã tới vương quốc Huyền Vũ.

Ở nơi này, cô ta lại thu được chỉ thị tiếp theo của Hắc Phượng Hoàng, ngài ấy muốn cô ta khống chế người bên trong khu Trung Ương, đánh cắp bí mật về Thánh Thụ.

Cô ta đã ngồi chầu chực hai ngày ở Chủ Thành, sau một hồi quan sát đã chọn Nguyệt Phi Nhan làm mục tiêu để ra tay, sau đó chế tạo cơ hội chạm vào cơ thể của đối phương, thành công trộm được một sợi tóc của cô ta.

Vì lý do an toàn, cô ta còn cố ý cưỡi xe lửa rời đi Chủ Thành rất xa, tránh việc bị cường giả ở tại Chủ Thành phát hiện.

Cô ta tốn một ngày để tới Vệ Thành Số Mười, chuẩn bị tài liệu cho hắc ma pháp Nguyền Rủa lại tốn thêm một ngày nữa, khi bầu trời tối đen thì mới chính thức thi pháp, không ngờ lại thất bại.

- Chuyện gì xảy ra thế này?

Sắc mặt của Tử Địch Lệ trở nên rất khó coi, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

Cô ta giơ tay lau đi vết máu ở khóe miệng, nhìn ngọn nến trước mặt đã bị dập tắt hết, cuối cùng nghĩ mãi mà không ra đành phải đứng lên, rồi thi triển Nguyền Rủa rất nhiều lần, mỗi một lần đều thành công, đây là lần đầu tiên thất bại.

- Chẳng lẽ ta đã bị phát hiện?

Tử Địch Lệ hoảng sợ, cắn môi dưới, vội vàng thu lại ngọn nến trước mặt, dùng một tia ý thức ném toàn bộ vào túi da thú, sau đó lau sạch đồ án trên mặt đất nhiều lần, bảo đảm không lưu lại bất cứ dấu vết nào.

- Chắc sẽ không bị phát hiện.

Ánh mắt của Tử Địch Lệ lóe lên, ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, rồi đứng dậy lảo đảo đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm nhìn ra phía ngoài, đèn đường vẫn còn sáng tỏ, không trung còn tối đen.

- Không có ai.....

Yết hầu của Tử Địch Lệ nhấp nhô, ánh mắt đảo từ trái sang phải, trên đường không có một bóng người, chậm rãi thở phào một hơi, xoay người trở lại giường và nằm xuống.

- Tại sao lại thất bại chứ?

Tử Địch Lệ cau mày, trăm mối không lời giải, suy nghĩ một chút, ánh mắt lạnh như băng lẩm bẩm:

- Không được, ta phải thử lại một lần nữa.

Hắc Phượng Hoàng đã ra lệnh, cô ta hy vọng có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ, không thể để cho Hắc Phượng Hoàng đại nhân thất vọng.

- Xem ra nên an tĩnh vài ngày trước, sau này lại tìm cơ hội.

Tử Địch Lệ hơi rũ mắt xuống, trong lòng tính toán làm thế nào để chế tạo cơ hội.

- Khụ khụ ~~~

Cô ta ho khan, lại phun ra mấy ngụm máu tươi, đầu đau đớn từng đợt, phản phệ càng nghiêm trọng hơn.

- Đáng chết!

Tử Địch Lệ cắn răng nhẫn nhịn, tinh thần trở nên uể oải.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cô ta vẫn cắn răng kiên trì, nhớ lại lời nói của Hắc Phượng Hoàng, ngài ấy nói chỉ cần thể thần phục ngài ấy thì sẽ có được sự sống vĩnh hằng.

- Ta muốn sự sống vĩnh hằng, Hắc Phượng Hoàng đại nhân hãy trợ giúp ta.

Tử Địch Lệ suy yếu lẩm bẩm.

Không biết qua bao lâu thì cô ta đã ngất xỉu, ngủ mê man hai ngày mới tỉnh lại.

- Khụ khụ ~~~

Tử Địch Lệ mở mắt, cảm giác yết hầu khô khốc và đau đớn, giọng nói khàn khàn rất khó nghe, giống như là chuông đồng bị lọt gió.

- Chẳng lẽ ta sắp chết sao?

Cô ta cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cơ thể suy yếu vô lực, thậm chí hô hấp cũng khó khăn.

Tử Địch Lệ gắng gượng ngồi dậy, bụng trống rỗng, phát ra tiếng kêu kháng nghị vô lực.

- Uc ục ục ~.

- Đói quá đi…

Hai mắt của Tử Địch Lệ vô thần.

Hiện tại, cô ta không biết mình sắp chết hay không, nhưng sau khi bị phản phệ, nếu cô ta lại không ăn gì đó và uống nước thì chắc chắn phải chết.

Cô ta quay đầu liếc nhìn phòng tắm, bản năng cầu sinh khiến cô ta đứng lên, lảo đảo đi tới phòng tắm, mở ra vòi nước bắt đầu uống ừng ực từng ngụm.

- Ợ ~~~

Tử Địch Lệ uống nước no hơn phân nửa rồi ôm bụng rời đi phòng tắm, không rảnh lo dọn dẹp bản thân, mở cửa rời khỏi phòng, muốn đi ra ngoài tìm món gì đó để ăn, bổ sung sự tiêu hao trong cơ thể.

Tử Địch Lệ đi xuống lầu, không thèm để ý ánh mắt của tiếp tân mà rời đi Tam Tinh Lâu, rồi tìm được Tiệm mì chua cay gần đó, gọi năm tô mì.

Khi mì được bưng lên thì cô ta lập tức ăn ngấu nghiến, giống như quỷ chết đói đầu thai.

- Xì xụp, xì xụp ~~

Năm tô mì bị cô ta xử lý sạch sẽ, ngay cả nước lèo cũng không chừa giọt nào.

- Ợ ~~~ -

Tử Địch Lệ hài lòng vỗ bụng một cái, trạng thái tinh thần đã khá hơn nhiều, sắc mặt cũng đẹp hơn rất nhiều.

- No rồi.

Tử Địch Lệ nhếch miệng, đứng dậy tính tiền rồi rời đi Tiệm mì chua cay trong ánh mắt khiếp sợ của nhân viên phục vụ.

Sau khi rời đi Tiệm mì chua cay, nàng rẽ vào cửa hàng mua báo buổi sáng, lúc này mới phát hiện mình đã ngủ li bì hai ngày liền.

Trong lòng Tử Địch Lệ vẫn còn sợ hãi, thấp giọng lẩm bẩm:

- Di chứng thất bại của Nguyền Rủa quá lớn, lần sau tuyệt đối không thể thất bại nữa.

Đáy mắt cô ta hiện lên tia sáng lạnh lẽo, chuẩn bị đổi sang mục tiêu khác.

Tử Địch Lệ tiếp tục xem báo, thông qua nội dung trên đó có thể hiểu được chuyện sắp xảy ra ở vương quốc Huyền Vũ nhanh nhất.

- Hình như không có chuyện trọng đại đặc biệt.

Ánh mắt của Tử Địch Lệ lóe lên, thu hồi tờ báo, ngắm nhìn bốn phía, suy nghĩ mình đã nghỉ ngơi vài ngày rồi, hay là đến Chủ Thành tìm cơ hội ra tay.

- A a a ~

Không chờ cô ta suy nghĩ cẩn thận thì phía xa xa đã truyền đến từng tiếng thét chói tai.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cơ thể của Tử Địch Lệ run lên, quay đầu nhìn ra xa.

Từ lúc đến Vệ Thành Số Mười thì cô ta chỉ mới đi dạo được một lần, hơn nữa vì chuẩn bị tài liệu cho Nguyền Rủa nên không rảnh ngắm cảnh, sau đó lại vào ở Tam Tinh Lâu, chưa bước ra ngoài lần nào nữa.

- A a a ~~~

- Mau cho ta xuống dưới, ta không muốn chết!

- Cứu mạng, ai mau tới cứu ta đi!

- Cứu!

-...

Tiếng thét chói tai càng ngày càng nhiều, làm cho không ít người dừng chân nhìn xung quanh.

Đôi mắt của Tử Địch Lệ sáng lên, nảy sinh tò mò đi tới trước.

Sau khi băng qua một loạt kiến trúc, cô ta nhìn thấy được đĩa bay xoay vòng khổng lồ, lúc này nó đang xoay tròn ba trăm sáu chục độ.

Vòng tròn bên dưới đĩa bay xoay vòng ngồi đầy người, khi đĩa bay đong đưa thì tiếng thét chói tai vang lên liên miên không dứt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận