Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 836: Mục Lương Sẽ Lấy Cô Gái Như Thế Nào?



- Ta cũng đi Phố Buôn Bán.

Hồ Tiên đứng lên rồi uốn éo rời đi.

Cô muốn nghĩ biện pháp gia tăng lượng giao dịch Phố Buôn Bán, ví dụ như đi tới gia tộc Vũ thị thành Ngự Thổ để chào hàng Máy Phát Nhạc và xe đạp.

Mễ Nặc quay đầu, dịu dàng hỏi:

- Chị Thấm Lan, chút nữa ngươi muốn đi đâu?

- Đi xem khu vực Nhà xưởng.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng đáp.

- Ta cũng muốn đi xem!

Mễ Nặc hồn nhiên nói.

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi:

- Hôm nay, ngươi không tập ca hát và luyện nhạc cụ sao?

- Hôm nay, ta muốn nghỉ ngơi một ngày.

Mễ Nặc nhỏ giọng nói.

- Đúng là nên nghỉ ngơi một chút.

Nguyệt Thấm Lan vươn tay chọc gò má phúng phính của cô gái tai thỏ, ưu nhã nói:

- Vậy cùng ta đến khu vực Nhà xưởng đi, nơi đó đã thay đổi rất nhiều.

- Vâng.

Mễ Nặc hồn nhiên gật đầu.

Mục Lương không có ở thành Huyền Vũ, cho nên hôm nay, cô không có tinh thần làm gì cả.

Nửa giờ sau, hai người ngồi trên xe ngựa rời khỏi Trung Ương, đi về phía khu nhà xưởng.

Ngoại trừ các xưởng đặc thù còn ở trong Nội thành, những xưởng bình thường đã được dời đến Ngoại thành.

Ví dụ như Phòng Nuôi Tằm, Phường Công nghiệp Quân Sự, Xưởng In Ấn,.... tất cả đều thuộc về xưởng đặc biệt.

Mà Xưởng Dệt, Xưởng Đồ Gốm, Xưởng gia công trái cây,.... đều đã được chuyển tới Ngoại thành.

Xe ngựa chạy trên đường chính dẫn tới Ngoại thành, cô gái tai thỏ có thể nhìn thấy người đi đường bên ngoài qua cửa sổ xe.

- Chị Thấm Lan, ta có cảm giác không chân thực.

Mễ Nặc đột nhiên nói.

- Tại sao ngươi lại nói như vậy?

Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ hỏi.

Mễ Nặc chớp đôi mắt màu xanh lam, nhìn cô gái ưu nhã rồi nói:

- Thành Huyền Vũ thay đổi quá nhanh, ta còn nhớ nửa năm trước Tiểu Huyền Vũ chỉ là một chú rùa đen nho nhỏ lớn bằng lòng bàn tay thôi.

Nguyệt Thấm Lan vươn tay chạm vào chóp mũi cô gái tai thỏ, ưu nhã nói:

- Ta cũng cảm thấy không chân thực, nhưng đây chính là sự thật.

Cô nhớ lại lúc còn ở bộ lạc Nguyệt Đàm, khi mà Mục Lương và Rùa Đen xuất hiện muốn cô hỗ trợ quản lý thành Huyền Vũ.

Lúc đó, thành Huyền Vũ còn không lớn bằng Trung Ương hiện giờ.

- Mục Lương thật sự rất lợi hại.

Tinh thần của Mễ Nặc trở nên khá hơn nhiều.

Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng, cô gái tai thỏ quả thật là người hâm mộ số một của Mục Lương.

- Chị Thấm Lan, sau này ngươi sẽ gả cho Mục Lương sao?

Mễ Nặc đột nhiên hỏi.

- Hả??

Nguyệt Thấm Lan ngẩn ngơ, năng lực phản ứng nhanh nhạy đột nhiên biến mất trong một khoảnh khắc.

- Ta nói đúng không?

Mễ Nặc chớp đôi mắt màu lam, nghiêm túc nhìn cô gái ưu nhã.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan có chút né tránh, sau đó nhanh chóng khôi phục sự ưu nhã thường ngày.

Cô giơ tay bắn trán của cô gái tai thỏ, đôi mắt màu xanh nước biển của cô hiện lên ý cười, hỏi:

- Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?

- Ta đang suy nghĩ sau này Mục Lương sẽ lấy cô gái như thế nào?

Gương mặt xinh đẹp của Mễ Nặc phiếm hồng.

- Có lẽ sẽ cưới ngươi, chuyện này cũng rất có khả năng.

Nguyệt Thấm Lan trêu chọc.

- Có thật không?

Đôi mắt màu lam xinh đẹp của Mễ Nặc lập tức sáng lên.

Sau đó cô lại cúi đầu, nói nhỏ:

- Chị Hồ Tiên cũng rất xinh đẹp.

Đôi môi đỏ của Nguyệt Thấm Lan nhếch lên, điều này không thể phủ nhận, Hồ Tiên quả thực là mỹ nữ xinh đẹp nhất thành Huyền Vũ.

Cô gái đuôi hồ ly muốn dáng người có dáng người, muốn thực lực có thực lực, bất cứ ai đều sẽ gục ngã trước vẻ đẹp của cô.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt của cô gái tai thỏ, ưu nhã nói:

- Ngươi còn nhỏ, chưa tới lúc nghĩ tới những chuyện này đâu.

- Ta không nhỏ!

Mễ Nặc hất cằm lên, cố gắng phô bày dáng người của mình.

Nguyệt Thấm Lan đánh giá cô gái tai thỏ từ trên xuống dưới, sau đó nghiêm túc gật gù nói:

- Vẫn là còn nhỏ, phải đợi thêm mấy năm nữa mới tính tới chuyện kết hôn.

Mễ Nặc cúi đầu, phồng miệng đáp:

- Được thôi.....

- Chị Thấm Lan, sau này chị Phi Nhan sẽ kết hôn với ai?

Cô lại tò mò hỏi.

- Ngươi thật là, đã gọi ta là chị rồi thì làm sao còn có thể gọi Phi Nhan là chị được chứ?

Nguyệt Thấm Lan dở khóc dở cười nói.

Dựa theo cách gọi của cô gái tai thỏ thì Nguyệt Phi Nhan và cô gái ưu nhã chính là người cùng thế hệ.

- Hình như là không thể....

Mễ Nặc cười một cách nghịch ngợm.

- Không phải hình như, là vốn dĩ không thể.

Nguyệt Thấm Lan giận cười nói.

Cô đột nhiên nghĩ tới người chị gái rời đi bộ lạc Nguyệt Đàm, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi?

Cô gái ưu nhã bĩu môi, nghĩ đến việc chị mình bỏ con gái mà chạy vô trách nhiệm như vậy, trong lòng vẫn còn rất khó chịu.

- Hiện giờ, cô ấy đang ở đâu?

Nguyệt Thấm Lan khẽ lẩm bẩm một câu.

Nếu lỡ như chị ấy trở về bộ lạc Nguyệt Đàm, không tìm thấy cô thì phải làm sao bây giờ?

…………

Trên lưng Ưng Lửa, mấy người Mục Lương ngồi trong thuyền lưu ly, các cô gái thì đang chơi đấu địa chủ quên cả trời đất.

Nguyệt Phi Nhan rút lá bài trên tay ra rồi ném xuống sàn lưu ly, cười to nói:

- Ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám chín, mười, các ngươi có không?

- Ta không có.

Ngải Lỵ Na bĩu môi, nhìn hai lá bài duy nhất còn sót lại trên tay cô gái tóc đỏ, chẳng lẽ cô lại phải thua nữa sao?

- Bốn lá hai, ta tới!

Hạ Lạc ném xuống bốn quân bài còn lại trong tay.

Nguyệt Phi Nhan nhìn bàn tay trống không của cô gái tóc cam, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi hết bài rồi?

- Vừa mới hết.

Hạ Lạc chớp chớp đôi mắt màu cam, ngây thơ nói.

- Cho nên mấy lá bài còn lại trong tay ngươi chính là bốn lá hai?

Ngải Lỵ Na hỏi, khóe miệng của cô không nhịn được giật giật.

Hạ Lạc gật đầu, ngây thơ đáp:

- Đúng vậy!

-....

Nguyệt Phi Nhan và Ngải Lỵ Na liếc nhau, lập tức bó tay rồi.

- Chị gái à, nếu ngươi sớm tung bốn lá này ra thì ván này đã kết thúc từ lâu rồi!

Ngải Lỵ Na dở khóc dở cười nói.

- Không phải mỗi người chỉ được đi một lần thôi sao?

Hạ Lạc ngây thơ hỏi.

Ngải Lỵ Na nghiêm túc trả lời:

- Dĩ nhiên là không phải, chỉ cần trong tay ngươi có bài lớn hơn người khác thì có thể tung ra.

- Thì ra là vậy, ta hiểu rồi.

Hạ Lạc như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

- Đừng chơi nữa, mọi người chuẩn bị đi, sắp tới thành Tấn Nguyên rồi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nhắc nhở.

- Ừ, đã biết.

Ngải Lỵ Na chấn động tinh thần.

Cô vội vàng đặt bài xuống rồi đứng dậy, nhanh nhẹn mặc Khôi Giáp U Linh vào.

- Cuối cùng, chúng ta cũng đến rồi.

Nguyệt Phi Nhan cũng đứng lên, bước tới giá đỡ treo Khôi Giáp Chu Tước.

Diêu Nhi ngoan ngoãn tiến lên giúp cô gái tóc đỏ mặc giáp.

Cộp cộp cộp...

Mục Lương bước xuống từ lầu hai khoang thuyền lưu ly, trên người đã đổi áo bào mới dệt từ tơ tằm bảy màu.

- Hôm nay, đại nhân Mục Lương rất đẹp trai nha!

Ngải Lỵ Na tán dương.

- Ngươi nói gì vậy, rõ ràng mỗi ngày Mục Lương đều rất đẹp trai.

Nguyệt Phi Nhan cười duyên nói.

- Ba hoa.

Mục Lương cười một tiếng.

- Thành chủ thành Tấn Nguyên là một người cực kỳ chú trọng lễ tiết, đại nhân muốn lấy lễ để tiếp đón đúng không?

Hổ Tây suy đoán.

- Ừm.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Thành chủ thành Tấn Nguyên là cao thủ cấp 8, hơn nữa còn là một vị thành chủ được dân chúng kính yêu, đáng giá để anh dùng lễ tiếp đón.

Cái này cũng là một loại hành vi tiên lễ hậu binh, một ít hành vi nên có lý do, nếu không sau này mang tiếng xấu sẽ rất khó điều động nhân lực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận