Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1353: Ai Nấu Mì Chua Cay?



-...Trẻ con bây giờ thực sự là không đáng yêu.

Nguyệt Thấm Lan không còn gì để nói.

- Ngài trẻ tuổi như thế, nhìn qua thì giống như là chị gái của chị Phi Nhan.

Thanh Vụ khen ngợi nói.

- Ha... miệng của ngươi thật là ngọt.

Nguyệt Thấm Lan nhếch miệng lên, nghĩ rằng: Trẻ con bây giờ thật là đáng yêu.

………..

Rào rào rào~~~

Trong kênh Sương Mù xám xịt, ba chiếc thuyền lớn đã di chuyển với tốc độ bình ổn.

Trên khán đài, Kha Đa Lạp đang ngủ gật, đầu giống như là gà mổ thóc. Dưới cột buồm, Đại Tề cũng đang ngủ say.

Các thuyền viên còn lại cũng đang ngủ mơ màng, hoàn cảnh xung quanh đã hình thành thì không thay đổi, rất khó khiến cho người khác khơi lên hứng thú.

- Đều ngủ rồi sao?

Mậu Đạt đi ra từ trong khoang thuyền, bĩu môi trừng mắt nhìn vào các đội viên đang ngủ say. Hắn đi đến đầu thuyền, nhìn vào dòng biển ở dưới con thuyền, không có thay đổi gì, giống như ngày thường.

- Còn ba ngày nữa mới có thể rời khỏi nơi này.

Mậu Đạt trầm mặc.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía các đồng đội, người thì ngủ, người thì nằm, còn có người thì đang ngẩn ngơ.

Mà ở trong khoang thuyền, Tuyết Cơ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đã an tĩnh hơn một tiếng đồng hồ.

- Đều đã ngủ hết rồi?

Tuyết Cơ nhỏ giọng thì thầm một câu.

Cô lỗ~ Chiếc bụng của cô lại kêu lên, lại đói rồi.

Cô quay đầu nhìn lại phía sau, những chiếc rương khoai lang chiên và bánh quy kia, cô đã ăn ngán rồi.

- Không được, hôm nay muốn ăn một chút món khác.

Tuyết Cơ nhíu mày.

Cô do dự một chút, giơ tay kéo cửa phòng ra, quan sát động tĩnh bên ngoài.

Một lát sau, không có ai đến gần, cô mới mở lớn cửa khoang ra, để cho bản thân có thể ra ngoài.

Cọt kẹt~

Động tác của cô càng cẩn thận, từ từ đóng cửa khoang lại.

Bách Biến Ma Nữ đi chậm chậm, đi về hướng khoang tàu bên cạnh.

Đó là phòng ăn của thuyền viên, cô đã từng đi qua, nghe thấy màn nói chuyện của nhóm người Mậu Đạt. Cô đi đến phòng ăn một lần nữa, lúc này bên trong không có ai.

- Tốt quá rồi.

Sắc mặt Tuyết Cơ lộ vẻ vui mừng, xoay người đóng cửa phòng ăn lại, đi đến phía trước bếp nấu đồ, mở nắp nồi ra, bên trong trống không.

- Thức ăn đâu?

Tuyết Cơ chà xát hàm răng ngà, lại mở giá ở bên cạnh ra, mới phát hiện mỳ chua cay ở phía cuối cùng của giá.

Đôi mắt xinh đẹp của cô tỏa sáng lấp lánh, trong lòng lại do dự, bây giờ nấu mỳ chua cay ăn, liệu có bị người cùa Đội Mạo Hiểm phát hiện không?

Lộc cộc~

Bụng của cô lại kêu lên.

- Mặc kệ vậy, nấu trước rồi tính.

Tuyết Cơ cắn răng. Động tác rửa nồi châm lửa của cô thuần thục, sau đó thêm nước gia vị vào.

Ùng ục~~~ Nước trong nồi nhanh chóng sôi lên, còn bột thì nhào lộn ở trong nồi nước sôi. Bách Biến Ma Nữ nhìn một lúc, bột muốn nấu thành mỳ còn phải đợi thêm mấy phút.

Tim cô đập dồn dập rất nhanh, vừa nấu mỳ vừa để ý động tĩnh ở bên ngoài khoang thuyền.

Ùng ục ùng ục~~~ Nước đã sôi, âm thanh ở bên trong khoang thuyền an tĩnh rất rõ ràng.

Đạp đạp đạp~~~

Bên ngoài khoang thuyền truyền đến tiếng bước chân, chuyện này khiến cho trái tim của Bách Biến Ma Nữ xoắn lên.

- Sẽ không xui xẻo như thế chứ?

Tuyết Cơ mở to đôi mắt xinh đẹp, cơ thể lập tức biến thành trạng thái ẩn thân. Chỉ là một lát sau, cửa khoang thuyền cũng không bị đẩy ra, tiếng bước chân cũng đã đi xa?

Tuyết Cơ thở phào, nhưng cũng không hóa giải trạng thái ẩn thân. Cô do dự một lát, tiếp tục cầm lấy nồi muôi nấu mỳ.

- Sắp xong rồi.

Tuyết Cơ nói thầm một câu, đổ nguyên liệu đã chuẩn bị vào nồi, lại quấy đều tay. Mùi vị chua cay của mỳ bay lên, khiến cho cô không nhịn được mà nuốt nước miếng, đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng khác thường. Cô tắt lửa, bưng nồi lên trên bàn ăn, tay cầm lấy đũa chuẩn bị bắt đầu ăn.

Đạp đạp đạp~~~

Lúc này, tiếng bước chân ở bên ngoài khoang thuyền lại truyền đến.

Tay của Tuyết Cơ run run, đôi đũa chưa cầm chắc liền rơi vào trong nồi, tiếng bước chân đã đến bên ngoài cửa, tức đến nghiến răng nghiến lợi, vội vàng để đũa xuống đứng dậy né qua một bên.

Cọt kẹt~ Cửa khoang thuyền bị đẩy ra, Mậu Đat đi vào phòng ăn, chuyện này khiến cho trái tim của Bách Biến Ma Nữ đang ẩn thân nhảy lên đến cổ, chắc không phải là sắp bị phát hiện rồi đấy chứ?

Trong lòng cô đã hối hận, không nên vì một miếng ăn mà liều lĩnh như thế. Trái tim của Tuyết Cơ đập dồn dập rất nhanh, đã chuẩn bị xong việc chạy trốn.

- Ấy, ai nấu mì chua cay thế?

Hai tròng mắt của Mậu Đạt sáng lên, sải bước đi về phía trước, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào nồi mỳ chua cay.

Hắn ngước mắt lên ngó nhìn bốn phía, không nhìn thấy ai, khóe miệng bắt đầu giương lên.

- Còn có ai dám ở trên thuyền của ta ăn thức ăn?

Mậu Đạt lạnh lùng 'hừ' một tiếng, khuôn mặt nhanh chóng thay đổi.

- Rốt cuộc là ai nấu?

Hắn nghi ngờ quét nhìn bốn phía, không phát hiện bóng người.

- Kỳ lạ, người đâu?

Mậu Đạt bưng nồi lên, cầm đũa lên ăn một miếng mỳ thật to, đợi người nấu mỳ xuất hiện. Người nấu mỳ không thể nào là một tên ẩn thân chứ?

Hay là có quỷ?

- Ha ha...

-....

Tuyết Cơ đang ẩn thân nhếch mép lên, trên mặt toàn là bất lực.

Cô nhìn Mậu Đạt ăn từng miếng lớn, không nhịn được mà nuốt nước miếng, ngửi thấy mùi vị chua cay nên càng đói hơn.

Trong lòng Bách Biến Ma Nữ phiền muộn, mỳ chua cay đến miệng bay mất rồi, nhưng Mậu Đạt cũng không nghi ngờ trên thuyền có người khác, xem như là một trận sợ bóng sợ gió.

Hơn mười phút sau, Mậu Đạt thỏa mãn thả chiếc nồi trong tay xuống, ngay cả nước mỳ cũng bị ăn sạch.

- Thật là ngon.

Mậu Đạt đứng lên, thỏa mãn vỗ bụng, bỏ đũa lại rồi rời khỏi. Sau khi hắn đi năm phút, Bách Biến Ma Nữ mới dám động đậy.

Cô đi đến trước bàn ăn, ánh mắt u oán nhìn vào chiếc nồi trống không, do dự xem có nên nấu lại một nồi mỳ chua cay khác hay không.

- Thật là...

Trong lòng Tuyết Cơ phiền muộn không gì sánh bằng.

Cô do dự một lát, vẫn là rời khỏi phòng ăn, không muốn vì một miếng mỳ chua cay mà mạo hiểm nữa. Bách Biến Ma Nữ đi đến trên boong thuyền, lọt vào trong tầm mắt vẫn là bầu trời u tối.

Cô nhìn thấy Mậu Đạt, lúc này đang đá một cước vào cổ của Đại Tề, làm cho hắn đang ngủ say giật mình tỉnh lại.

- Aiya, ngươi đá ta làm gì?

Đại Tề hùng hổ đứng lên, đưa tay xoa xoa mông. Mậu Đạt lườm qua Đại Tề, tiếng nói khàn khàn:

- Đến phiên ngươi túc trực rồi, ta ngủ một lúc.

- Nhanh như thế sao?

Đại Tề giơ tay lên vuốt ve cái đầu trọc lóc, nhìn thấy đội trưởng nhà mình đang nằm xuống. Mũi của hắn giật giật, cúi người sát gần đến Mậu Đạt.

- Ngươi làm gì thế?

Mậu Đạt mới nhắm mắt liền mở mắt ra, nhìn thấy ngũ quan gần trong gang tấc, bị dọa đến vội vàng giơ tay đẩy Đại Tề ra, khuôn mặt lộ dáng vẻ hoảng sợ.

Đại Tề hỏi:

- Ngươi ăn mỳ chua cay rồi?

-.... Ăn rồi.

Mậu Đạt lập tức im lặng.

- Được lắm, ăn một mình.

Đại Tề trừng to hai mắt.

- Cắt, muốn ăn thì tự mình đi nấu.

Mậu Đạt liếc qua, sau đó nhắm mắt lại. Đại Tề bĩu môi, tức giận xoay người đi về phía phòng ăn.

-....

Tuyết Cơ ở một bên quan sát tất cả cũng rất bất lực, buồn bực đi đến bên mạn thuyền, nhìn chằm chằm vào làn sương mù ở phía xa xa, giơ tay lên bắt lấy, hình như có thể bắt được, lại hình như cái gì cũng không bắt được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận